Kristien Moeller
Bạn chỉ chờ thôi
sao? Tôi cũng từng đã chờ như thế, bất động trên ghế chỗ tôi ngồi, vừa chờ vừa
khấn mong may mắn sẽ chiếu cố đến tôi giữa 800 người đang nhao nhao giơ tay xin
được chỉ định…
Lần đầu gặp Jack
  là lần tôi nhận lấy
  tờ một trăm đô la ông đưa tôi. 
Vào một ngày mùa đông Denver lạnh lẽo, tôi đã
  xếp hàng chờ vào gặp cho thỏa một trong những người hùng của thiên
  hạ là Jack
  Canfield, đồng tác giả của loạt sách
   bán chạy nhất Thực
  phẩm cho tâm hồn và
  là tác giả của quyển Nguyên tắc thành công: Làm thế nào đi từ nơi bạn đang ở đến nơi bạn muốn đến. 
Nơi tôi muốn đến
  là trở thành một
  phiên bản của Jack bây giờ - một tác giả, một diễn giả, một nguồn cảm hứng
  cho hàng ngàn người. Ông có tất
  cả - thành công, sự
  tốt bụng - một cách
  nhìn thấu đáo về
  những khả năng tiếp theo của thế giới. Tôi nghĩ, "Nếu tôi có thể quen
  ông, tôi sẽ trở thành một
  người như
  vậy." 
Khi vừa
  nhìn thấy cơ hội,
  tôi đã nắm ngay lấy
  oàn toàn theo nghĩa
  đen.Khi ấy giữa
  lúc thuyết trình, Jack
  với lấy ví, rút ra một tờ
  100 đô la và hỏi: "Ai muốn cái này
  đâu?" Phía
  dưới hàng trăm ngón tay
  giơ lên;
  mọi người đều chồm lên phía trước để xem Jack sẽ chọn ai. Nhưng tôi
  bật khỏi ghế, chạy đến
  chỗ bục gổ lên
  ngay sân
  khấu và lấy tờ bạc ngay từ tay ông. Khi tôi nhổm
  như tên lửa khỏi chỗ ngồi, bao
  nhiêu những
  suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi - tôi có sẽ
  trở nên nhục nhã
  trước 800 người không? Họ sẽ gọi bảo
  vệ và lôi tôi khỏi
  sân khấu chăng? Nhưng mong muốn hành động của tôi lại
  lớn hơn bất kỳ tư
  tưởng
  nghi ngờ nào. 
Khi tôi lấy tấm
  giấy bạc từ
  tay Jack, ông
  quay sag tôi và
  nói: "Đúng vậy! 
 | 
  
The first time I met Jack, I ripped a
  hundred-dollar bill out of his hand. 
On a cold winter day in Denver, I waited in line to see one of my heroes, Jack Canfield, the coauthor of the best-selling Chicken Soup for the Soul series and the author of The Success Principles: How to Get From Where You Are to Where You Want to Be. 
Where I wanted to be was a version of what
  Jack had become -- an author, a speaker, an inspiration to thousands of
  people. He was the whole package -- successful, kind -- a visionary for what
  is possible in the world. I thought, "If I can get to know him, I will
  become that." 
When I saw the opportunity, I grabbed it.
  Literally. During his presentation, Jack reached for his wallet, pulled out a
  hundred-dollar bill, and said, "Who wants this?" Hands shot up in
  the audience; people leaned forward to see whom Jack would choose. But I
  leapt up, ran up the stairs to the stage, and grabbed the bill from his hand.
  As I was launching myself in the air, thoughts raced through my mind -- was I
  about to be humiliated in front of 800 people? Would they call security and
  haul me from the stage? But my desire for bold action was louder than any
  voice of doubt. 
As I plucked the bill from his hand, he turned
  to me and said, "Yes, that's it! 
 | 
 
Chúng ta không thể chờ đợi những cơ hội đến với
  mình. Chúng ta phải hành động để tạo ra những gì chúng ta muốn!" 
Sau buổi
  diễn thuyết của
  Jack,
  tôi đã xếp hàng để chính thức gặp ông, mạnh dạn hỏi xin
  địa chỉ mail riêng của ông ấy. Trong vài tháng tiếp theo, tôi đã gửi cho
  ông những
  bức email
  dài chia sẻ tầm nhìn và ước mơ của tôi,
  và khi nào Jack cũng Sốt sắng gửi
  lại những lời động viên như "Bạn
  cứ tiếp tục suy nghĩ
  và chơi lớn hơn, sẽ còn vui hơn nhiều. Thân, Jack." Sau
  đó thì tôi quá bận
  rộn với những thứ khác trong cuộc sống,
  và cũng mất
  cảm hứng nên
  tôi đã dừng gửi điện thư cho Jack. 
Một năm sau, những
  hoài bão ngày ấy của
  tôi trở nên cũ mòn Tôi chợt
  nảy ý nghĩ
   nếu tôi liên lạc lại với Jack, biết
  đâu ông ta
  có thể cung cấp những cú huých hoàn hảo, đầy cảm hứng mà tôi cần. Tôi đang
  tìm kiếm thứ gì đó thúc đẩy tôi hành động, như mũi tên khổng lồ vạch
  hướng
  cho tôi. 
Tôi gửi email cho Jack, sau đó gửi nữa - nhưng không nhận được phản hồi
  nào. Khi tôi ngồi xuống
  máy tính để check mail lần thứ năm sau 15 phút, tôi đột nhiên bừng
  tỉnh. 
Tôi đang làm gì
  thế này? 
 | 
  
We can't wait around for the opportunities to
  come to us. We must take action to create what we want!" 
After his talk, I waited in line to formally
  meet Jack and boldly asked for his personal e-mail address. Over the next
  several months, I sent him lengthy e-mails sharing my vision and dreams. He
  kindly e-mailed back one-liners of encouragement such as, "Keep thinking
  and playing bigger; it's much more fun that way. Love, Jack." Then my
  life got busy with other things. I lost sight of my inspiration and I stopped
  e-mailing Jack. 
A year later, my dreams had grown stale. I had
  this idea if I got back in touch with Jack, he might just provide the
  perfect, inspiring nudge I needed. I was looking for something that would
  spur me into action, like a giant arrow that would show me the way. 
I emailed him, and then emailed him again --
  but got no response. As I sat down at my computer to check my email for the
  fifth time in 15 minutes, I suddenly woke up. 
What was I doing? 
 | 
 
Tôi nhớ
  xưa mình chờ
  đợi, và
  lần này tôi lại đang đợi Jack. Tôi nhận ra chờ đợi chỉ
  là một hành vi tôi
  quen thói
  khi tôi hãy còn
  là cô bé. Tôi chờ đợi được lớn khôn hơn - được
  tự do
  hơn sau
  lần có bạn trai đầu
  tiên, nụ hôn đầu tiên, có bằng lái xe, tốt nghiệp trung học và vào đại học.
  Sau đó, tôi lại chờ để biết phải làm gì với cuộc sống của mình Tôi đã luôn chờ đợi, nghĩ rằng giải thưởng lớn
  của cuộc đời chỉ quanh quẩn đâu đây. Theo
  đà này tôi
  lại bắt
  đầu tin rằng Jack là câu trả lời; hết
  sức tin ông
  ấy sẽ cung cấp cho
  một thứ gì đó tôi đã đánh
  mất tích trong lòng
  mình. 
Tôi nhớ đám đông, ai
  cũng hầu như muốn
  tờ giấy bạc trăm đô đó của
  Jack, nhưng
  họ lại
  cứ ỳ cứng đơ trên
  ghế mình.
  Họ chờ đợi điều gì chứ? Một câu nói của Oliver Wendell Holmes hiện
  lên trong
  trí tôi, "Nhiều người chết khi
  hồn họ vẫn còn réo rắt khúc
  nhạc thúc giục." Ngay lập tức, tôi hiểu
  ra tôi phải làm một
  cái gì đó về tất cả sự chờ đợi này. Cảm hứng bừng
  lên như tia
  chớp: Này
  tôi sẽ viết một cuốn
  sách! Một cuốn sách nói về sự
  chờ đợi và đặt
  tựa là
  "Chờ Jack!" Ý tưởng và tiêu đề các
  chương vùn
  vụt đến trong
  trí tôi
  liền ngay sau đó. 
Tất cả thoạt
  khởi chừng như mơ,  nhưng sau đó tôi
  đối mặt thực
  tế, tôi đang viết một cuốn sách.... Có nhiều đêm tôi đã khóc và muốn bỏ cuộc. Tôi đã viết,
  xé đi
  viết lại,  rồi lại xé toạc tất cả, đốt tất
  cả ra tro không còn gì và
  bắt đầu lại. Tôi thuê biên tập viên, đổi hướng viết,
  rồi lại đổi nữa. Tôi múa may
  dưới trời trăng sáng,
  cuộn tròn như quả bóng lăn
  trên sàn nhà. Tôi
  nói với mọi người tôi đang viết, và sau đó ước phải
  chi tôi đã không bắt
  đầu. Tôi chín
  chắn dần trong cách viết lách,
  ký hợp đồng, rồi lại chín chắn thêm, vươn xa hơn mức
  tôi từng nghĩ mình có thể. 
May mắn thay, tôi còn
  quanh mình một cuộc
  sống dễ thăng tiến riêng tư, có quyền truy cập mọi công cụ nhiều
  người chỉ mơ ước.
  Tôi biết tôi có thể "cảm thấy nỗi
  sợ nhưng
  tôi phải thực hiện mong muốn bằng
  mọi cách". Tôi biết cách hành động, biết phương
  cách tiến về phía trước
  ngay cả khi mọi phần cơ thể đều
  rã rời, bảo
  tôi dừng lại. 
 | 
  
I was waiting! And this time I was waiting for
  Jack. I realized waiting was a behavior that began when I was a little girl.
  I waited to be older -- surely freedom would begin when I had my first
  boyfriend, first kiss, got my drivers license, graduated from high school and
  went to college. Then I waited to know what to do with my life. I had always
  waited, thinking the great prize of life was just around the corner. And I
  had started to believe Jack was the answer; that knowing him would provide
  something I thought I was missing internally. 
I remembered the crowd, most likely desiring
  that hundred-dollar bill, while they sat glued to their chairs. What were
  they waiting for? An Oliver Wendell Holmes quote ran through my mind,
  "Many people die with their music still inside them." Instantly, I
  knew I needed to do something about all this waiting. The inspiration came
  like lightening: I was going to write a book! A book about waiting and call
  it "Waiting for Jack!" Instantly, ideas and chapter titles came to me. 
It all sounded good but then reality hit, I
  was writing a book. . . . Some nights I cried and wanted to give up; others I
  celebrated my courage. I wrote, re-wrote, ripped it all up, burned what was
  left and started over. I hired editors, changed directions then changed back.
  I danced in the moonlight and curled up in a ball on the floor. I told
  everyone I was writing, and then wished I hadn't. I grew, contracted, then
  grew again, stretching further than I ever thought possible. 
Fortunately, I have surrounded myself with a
  life of personal development and I have access to all the tools anyone could
  ever want. I know I can "feel the fear and do it anyway". I know
  how to take action. I know how to move forward even when every molecule in my
  body tells me to stop.  
 | 
 
Tất cả chúng ta đều có một "Jack" để chờ đợi - dù đó là một người, một địa điểm hay một vật
  thể. Chúng ta
  cứ tin lạc
  lối rằng những món quà
  cuộc sống chỉ ở đâu quanh bên
  ta; rằng bất cứ đâu
  khác cũng tốt
  hơn chỗ ta; và
  ngày nào đó chúng ta sẽ đến trời
  mơ ước và
  mọi thứ sẽ ổn. Vì vậy, chúng ta đã không cố gắng, chúng ta từ bỏ, chúng ta
  cạn tinh lực,
  quên chúng ta là ai. Chúng ta sợ thành công, sợ thất bại
  và cũng sợ
  nhìn nhận rằng mình sợ. Nhưng như Wayne Gretzky* nói, "Bạn sẽ bỏ lỡ mãi
  100% những bức ảnh
  bạn không bấm máy!" Vì vậy, tôi ngừng chờ đợi và bắt
  đầu viết. 
Ba năm sau, Chờ đợi Jack là quyển
  sách bán chạy nhất trên
  Amazon! Tôi đã trưởng thành theo cách tôi không bao giờ ngỡ
  tới. Giờ
  tôi biết tôi có nhiều
  khả năng hơn những gì tôi nghĩ về mình trước đây. 
Vậy
  thì, bạn tôi,
  còn chờ gì nữa? 
 | 
  
We all have a "Jack" for whom we
  wait -- whether it's a person, a place or a thing. We falsely believe the
  gifts of life are just around the corner; that anywhere is better than here;
  that one day we will arrive and everything will be okay. So we don't try, we
  give up, we sell out, we forget who we are. We are afraid to succeed, afraid
  to fail and afraid to say we are afraid. But as Wayne Gretzky said:
  "You'll always miss 100% of the shots you don't take!" So I stopped
  waiting and I wrote. 
Three years later, Waiting for Jack is
  a best-seller on Amazon! I have grown in ways I never expected. I know that I
  am capable of so much more than I ever knew before. 
Now I ask you, what are you waiting for? 
 |