Chapter 2:Marley's Ghost

Set speed:


Scrooge walked home to the rooms where he lived. Years ago his partner Marley lived there. They were very old and dark and silent. The knocker on the door was large but it was like hundreds of other door knockers.
Scrooge never looked at it. And he wasn't thinking about Marley when he put his key in the door. So how did he see Marley's face in the knocker? Yes, Marley's face! There was a strange light around it. It looked at Scrooge with its glasses up in its hair, like Marley when he was alive. The hair was moving slowly, the eyes were wide open, and the face was very white.
Scrooge looked at it for a moment, and then it was a knocker again. He was surprised, but he went in and lit his candle. Then he looked at the knocker again.
'Pooh, pooh!' he said, and closed the door.
The sound echoed around the house, but Scrooge wasn't frightened of echoes and he went slowly up the dark stairs. He liked darkness; it was cheap. He looked around his room: nobody under the table, nobody under the sofa, nobody under the bed, nobody in the cupboards. He locked the door and put on his dressing-gown, slippers and nightcap. Then he sat in front of an old fireplace with a very small fire in it. For a moment he thought he saw Marley's face in the fire.
'Humbug!' he said.
Scrooge đi bộ về khu phòng nơi ông sinh sống. Nhiều năm trước, đối tác Marley của ông đã từng sống ở đó. Khi phòng này đã rất cũ kỹ, tối ám và im lặng. Quả nắm trên cửa thật là to nhưng ở nơi đây hàng trăm quả nắm cửa khác đều to như vậy.
Scrooge chưa bao giờ nhìn vào quả nắm cả. Ông cũng không đang nghĩ về Marley khi ông tra chìa khóa vào cửa. Vậy nguyên do nào ông lại nhìn thấy khuôn mặt của Marley trên quả nắm cửa? Phải, khuôn mặt của Marley, bao bọc trong một thứ ánh sáng kỳ lạ. Gương mặt ấy nhìn Scrooge qua mắt kính trật cao lên đến tóc, giống như Marley hồi sống vậy. Mái tóc chuyển động chầm chậm, mắt mở to và mặt trắng xát.
Scrooge nhìn sững nó một hồi, và thấy nó chỉ là quả nắm cửa thôi. Ông ngạc nhiên, nhưng tiếp tục đi vào và thắp nến. Rồi ông lại nhìn quả nắm cửa. 'Xua, xua!' Ông nói cho xả xui và đóng sầm cánh cửa lại.
Âm thanh chợt nghe vang động lạ thường, nhưng Scrooge không sợ tiếng vang động và đi chầm chậm lên cầu thang tối om. Ông lại thích bóng tối vì nó rẻ tiền. Ông nhìn khắp quanh phòng: không có ai ẩn mình dưới gầm bàn, ghế sofa, dưới gầm giường, hay nấp trong tủ cả. Ông khóa cửa, mặc áo choàng, xỏ dép và tròng vào áo ngủ. Sau đó, ra ngồi trước một lò sưởi cũ trong đó một ngọn lửa cực nhỏ cháy bập bùng. Trong tí chốc, ông nghĩ như đang trông thấy khuôn mặt của Marley chờn vờn trong ngọn lửa. 'Vớ vẫn!' ông nói.
ghost
knocker
lit his candle
echoed
Then he looked at the old bell above him on the wall. He was very surprised when this bell began to move. At first it moved slowly and quietly, but soon it made a very loud sound and all the bells in the house began to ring too. Suddenly they stopped. Scrooge heard a strange noise far away in the house — a noise of metal, like chains. It was coming up the stairs. Something was coming towards his door.
'It's humbug!' he said. 'I don't believe it.'
But the thing came into the room and stopped in front of him. He couldn't believe his eyes! The same face: Marley's face! Scrooge recognised his dead partner's clothes and boots, and he saw a long chain round his transparent body. The chain had heavy cash-boxes, keys, locks, and account books on it.
Marley was looking at him with cold, dead eyes. There was a handkerchief round his head and chin.
'Well?' Scrooge said. 'What do you want with me?'
'Much!' It was certainly Marley's voice.
'Who are you?'
'Ask me who I was?'
'Who were you then?'
'In life I was your partner, Jacob Marley.'
'Sit down — if you can.'
The Ghost sat in a chair on the other side of the fireplace.
'You don't believe in me, do you?' it said.
'No, I don't.'
'Why not?'
Kế, ông nhìn lên chiếc chuông cũ trên tường. Ông thật bất ngờ khi chiếc chuông bắt đầu di chuyển. Lúc đầu, nó di chuyển chậm và lẵng lặng, nhưng chẳng mấy chốc, nó phát ra âm thanh vang dội và tất cả chuông trong nhà cũng bắt đầu vang lên tiếng lêu. Rồi đột nhiên chúng im bặt. Scrooge nghe thấy một tiếng động lạ văng vẵng vọng lại - tiếng ồn của kim loại, giống như dây xích khua. Nó đang đi lên cầu thang. Một thứ gì đó đang đi về phía cửa của ông.
'Vớ vẩn!' Ông nói. 'Tôi không tin.'
Nhưng sự vật đã bước vào phòng và dừng lại trước mặt ông. Ông không thể tin vào mắt mình nữa! Đúng khuôn mặt của Marley rồi! Scrooge nhận ra bởi quần áo và đôi giày của đối tác quen thuộc, và ông thấy rõ một sợi xích dài quấn quanh cơ thể trong suốt của đối tác. Trên chuỗi lủng lẳng nhiều hòm hộp tiền, chìa khóa, ổ khóa và những sổ kế toán.
Marley nhìn trừng trừng vào ông bằng ánh mắt lạnh lùng, chết chóc. Có một chiếc khăn tay quấn kín quanh đầu và cằm.
'Nào?' Scrooge nói. 'Ông bạn cần gì ở tôi?'
'Nhiều lắm!' Đó chắc chắn là giọng nói của Marley.
'Ông bạn là ai?'
'Hãy hỏi tôi hồi xưa là ai?'
'Hồi xưa ông bạn là ai?'
'Hồi sinh tiền, tôi là đối tác của bạn, Jacob Marley ạ.'
'Mời ông gồi xuống nào - nếu ông có thể.'
Con ma ngồi vào ghế phía bên kia lò sưởi.
'Anh không tin chính là tôi, phải không?' 'Không,' Scrooge đáp.
'Tại sao?'
bell
chains
transparent
chin
'Because perhaps I ate a piece of meat or cheese and my stomach didn't digest it, so you are only the consequence of a bad stomach.'
Scrooge said this because he didn't want to show his terror. But the Ghost's cold eyes frightened him very much.
'If I eat this candle,' Scrooge continued, 'I'll see hundreds of ghosts like you, but they'll only be in my head.'
Then the Spirit gave a terrible cry, and it shook its chain with a tremendous noise. Scrooge trembled. And then he fell out of his chair with horror when the Ghost took off the handkerchief and its chin dropped on its chest. 'Help!' he cried with his hands on his face. 'Oh, why are you here, terrible Spirit?'
'Do you believe in me or not?'
'Yes, I do — I must!' Scrooge replied. 'But why do you come to me?'
'If a man's spirit stays away from other people while he is alive, it must walk through the world after he is dead, but it cannot share the happiness of living people.' And again the Ghost shook its chain with a sad cry.
'Why are you wearing that chain?' Scrooge asked, trembling.
'Because I made it when I was alive. I stayed away from other people. I didn't try to help them. I never loved anybody; I loved only money. So I made this chain for myself and now I must wear it. I lived like you, Scrooge! Seven years ago your chain was long and heavy. Now it is very long and very heavy!'
'Chắc có lẽ vì tôi đã ăn một miếng thịt hoặc phô mai và dạ dày của tôi không tiêu hóa được, vậy cho nên ông bạn đây chỉ là do ảnh hưởng cái bao tử xấu sinh ra.'
Scrooge nói điều này bởi vì ông không muốn thể hiện sự kiếp vía của mình. Nhưng đôi mắt lạnh lùng của ma làm ông sợ hãi vô cùng.
'Nếu tôi ăn ngọn nến này,' Scrooge tiếp tục, 'Tôi sẽ thấy hàng trăm con ma giống ông bạn, nhưng chúng chỉ là ở trong đầu tôi.'
Sau đó, ma phát ra một tiếng kêu khủng khiếp, làm dây xích sắt quanh nó rung chuyển, phát ra tiếng ồn cực lớn. Scrooge run rẩy, ông ngã nhào khỏi ghế đầy kinh hãi lúc ma tháo chiếc khăn buộc đầu, tức thì chiếc cằm rơi phạch xuống ngực nó.
'Cứu tôi với!' Ông la to, tay bưng lấy mặt.
'Ồ, tại sao ma lại đến đây?
'Ông tin tôi rồi chưa?'
'T-tin - tôi phải tin!' Scrooge đáp. 'Nhưng sao ma đến tìm tôi?'
'Nếu phần hồn của một người lúc sống tránh xa những người khác, sau khi chết nó phải đi qua thế giới trở lại, nhưng không thể chia sẻ niềm hạnh phúc của người sống được nữa.' Nói đến đấy, ma lại khua xủng xoẻng tròng xích sắt và rống lên u buồn.
'Tại sao ma phải đeo dây xích?' Scrooge hỏi, run rẩy.
'Vì chính tôi đã tạo nghiệp này khi tôi còn sống. Tôi tránh xa những người khác. Tôi đã không cố gắng giúp họ. Tôi chưa từng yêu một ai; Tôi chỉ yêu tiền. Vì vậy, tôi đã tạo dần từng mắc xích và giờ tôi phải đeo nó. Tôi đã sống như kiểu anh đang sống đấy, Scrooge!
Bảy năm trước, xích của anh đã dài và nặng rồi. Bây giờ nó rất dài và nặng trĩu! '
digest
consequence
cry
shook
tremendous
chest
share
Again Scrooge trembled in terror. 'Tell me more, old Jacob Marley. Help me!'
'I cannot help you, Ebenezer Scrooge,' answered the Ghost. 'I cannot rest, I cannot stay here. When I was alive, my spirit never walked out of our office. It was locked in there while I made all my money. So now I must travel and never stop.'
'Have you travelled all this time — for seven years?'
'Yes. No rest. No peace. Always travelling.'
'Do you travel fast?'
'Very fast. Like the wind.'
'Well, in seven years you have been to a lot of places then.'
'Oh, but I am a prisoner!' cried the phantom, and it shook the chain again, a terrible sound in the silence of the night. 'I was also a prisoner in my life because I didn't try to help others.'
'But you were a good man of business, Jacob.' Scrooge was thinking of himself too.
'Business! What was my business? My business was people, my business was charity, my business was love, my business was goodness! But I didn't do anything good. I lived with my eyes closed. I didn't see the poor and hungry people in the streets. But now I must go. Listen!'
'I'm listening, Jacob,' Scrooge said.
'I am here tonight to tell you something. There is still hope for you, Ebenezer. You still have a chance.'
'You were always a good friend, Jacob. Thank you.'
'You will see three Ghosts.'
Một lần nữa Scrooge thấy sợ run. 'Nói cho tôi biết rõ đi, Jacob Marley. Giúp tôi nào!'
'Tôi không thể giúp bạn, Ebenezer Scrooge à,' ma trả lời. 'Tôi không thể nghỉ ngơi, tôi không thể lưu lại đây. Khi tôi còn sống, thần hồn tôi không bao giờ rời khỏi văn phòng của chúng ta, bị giam kín đấy, còn tôi thì ra sức tích cóp tiền tài. Vì vậy, bây giờ tôi phải đi mãi không bao giờ ở yên chỗ nào lâu được.'
'Anh đã chu du suốt cả thời gian này sao - bảy năm ròng?'
'Đúng. Không nghỉ yên. Không an bình bao giờ. Luôn luôn chu du. '
'Anh đi có nhanh không?'
'Rất nhanh. Như gió vậy.'
'Chà, trong bảy năm hẵn anh đã đi đến rất nhiều nơi.'
'Ồ, nhưng tôi là một tù nhân!' bóng ma kêu lên, và nó lại lắc sợi dây xích, một âm thanh khủng khiếp vang lên trong sự im lặng của màn đêm. 'Khi còn sống trên đời tôi cũng đã là một tù nhân vì không cố gắng giúp đỡ người khác.'
"Nhưng bạn là một người đàn ông giỏi kinh doanh cơ mà, Jacob." Scrooge nghĩ về mình cũng thế.
'Kinh doanh, hừ! Công việc của tôi là gì? Sự nghiệp của tôi phải dành cho con người kia, kinh doanh phải là từ thiện, kinh doanh phải là tình yêu, là lòng tốt! Nhưng tôi không làm điều gì tốt cả. Tôi đã sống với đôi mắt nhắm nghiền. Tôi đã lơ không nhìn những người nghèo đói trên hè phố. Thôi giờ tôi phải đi đây. Anh nghe kỹ tôi dặn này!'
'Sao ạ, Jacob,' Scrooge hỏi.
'Tôi ở đây tối nay để nói với anh một điều. Vẫn còn hy vọng cho anh, Ebenezer ạ. Anh vẫn còn cơ hội đấy. '
'Anh luôn là một người bạn tốt, Jacob. Cảm ơn anh.'
'Anh sẽ thấy ba con ma đêm nay.'
phantom
charity
Scrooge looked frightened. 'Are they the hope and the chance you spoke about, Jacob?'
'Yes.'
'Well— I don't want to see them...'
'You must! If you don't want to be like me, you must! The first Spirit will come at one o'clock tomorrow morning.'
'Can't they all come at one o'clock and finish it quickly, Jacob?'
'The second will come on the next night at the same time. The third will come on the night after that when the church bell strikes twelve midnight. You will not see me again. Remember my words!'
Then the Ghost put the handkerchief round its head and began to walk towards the window. It asked Scrooge to follow. But when the window opened, Scrooge stopped. He was very frightened because he could hear a great noise of crying outside. The air was full of ghosts. They were moving quickly here and there, and they all wore chains like Marley's Ghost. Their cries were very sad. There was one old ghost with a big metal box of money on a chain. It was unhappy because it couldn't help a poor woman and her baby out in the cold, foggy night without a home.
Marley's Ghost went out into the night. In a moment it was with the other ghosts, and all of them disappeared. Scrooge closed the window and went to the door. It was locked. Did Marley's Ghost really come through a locked door?
'Bah!' he said. And he began to say 'Humbug!' but stopped. He didn't want to say it now. It was late and he was tired. So he went to bed and fell asleep immediately.
Scrooge lộ ngay vẻ sợ hãi. 'Các hồn này có phải hy vọng và cơ hội cho tôi mà anh vừa nói đến không, Jacob?'
'Đúng đó.'
'Ôi, tôi không muốn gặp đâu ...'
'Anh phải gặp nếu muốn không giống tôi! Vị ma đầu tiên sẽ đến lúc một giờ sáng mai. '
'Sao họ không đến tất cả lúc một giờ và làm nhanh cho xong nhỉ, Jacob?'
'Hồn thứ hai sẽ đến vào đêm tiếp theo cùng thời gian. Hồn thứ ba sẽ đến vào đêm sau nữa khi chuông nhà thờ đánh mười hai giờ đêm. Hãy nhớ lời tôi, anh sẽ không gặp lại tôi bao giờ nữa!'
Sau đó, ma cột lại khăn tay quanh đầu và tiến về phía cửa sổ. Hồn ma ra hiệu bảo Scrooge đi theo. Nhưng khi cửa sổ mở, Scrooge dừng ngay lại. Ông thấy rất sợ hãi vì ông nghe một tiếng khóc hu hú ghê rợn bên ngoài. Những bóng ma đi lại dập dìu ngoài màn trời đêm. Họ di chuyển nhanh thoăn thoắt, vừa thấy đó vụt đi tận xa rồi, tất cả họ đều đeo dây xích như bóng ma Marley. Họ kêu rí những tiếng buồn thảm. Có một con ma già trên dây xích nặng oằn một rương tiền to. Ma này u buồn vì nó không thể giúp một phụ nữ nghèo và đứa con cô trong một đêm lạnh lẽo, sương mù và không có nhà.
Bóng ma Marley's bước ra ngoài trời đêm. Loáng một Cái, nó đã lẫn với những con ma khác, và tất cả chúng cùng biến mất. Scrooge đóng cửa sổ lại và tiến đến cửa. Nó vẫn khóa. Có phải hồn ma Marley đã đi xuyên qua cánh cửa khóa vào trong này?
'Xua, xua!' Ông định nói 'Vớ vẩn!' nhưng lại thôi, không muốn nói lúc này. 
Đêm đã khuya lắm rồi và ông mệt nhừ. Vì vậy, ông ngủ thiếp ngay tức thì.
disappeared