Chapter 5: The Last of the Spirits

Set speed:


Another phantom was coming towards him. It was tall and silent. Scrooge couldn't see its face or its body because it was wearing long, black clothes and a black hood. There was something mysterious about it. When it came near him, Scrooge was very frightened. It didn't speak or move.
'Are you the Ghost of Christmas Yet To Come?' he asked.
The Spirit didn't answer, but its long, white hand came out from the black clothes and pointed down.
'Are you going to show me things from the future?' Scrooge asked.
His legs were trembling a lot and so he couldn't follow the Ghost when it moved away. It stopped and waited for him. He couldn't see its eyes but he felt that they were looking at him. This Ghost was the most frightening of the three.
'Ghost of the Future!' he cried. 'I'm very frightened of you! But I know that you want to help me so I'll go with you. Please speak to me!'
It made no reply. Its long hand pointed ahead.
'All right, I'll come,' said Scrooge.
So the Ghost carried him to the centre of London. At a place called the Exchange he saw a lot of businessmen. Their pockets were full of money. They were walking around and talking to each other. They often jingled the money in their pockets and looked at their watches. Scrooge knew many of them. When the Ghost stopped near three men, he could hear their conversation.
Kia, lại một bóng ma nữa đang tiến về phía ông. Dáng nó cao và nó im như thóc. Scrooge không thể nhìn thấy mặt mày hay phần nào trên cơ thể nó bởi vì nó mặc một bộ áo trùm đen dài, với mũ trùm đầu cũng màu đen. Người nó toát lên vẻ bí ẩn. Khi nó bước sát đến bên, Scrooge rất sợ hãi. Nó im lìm và không động đậy. 'Ông có phải hồn ma Giáng sinh tương lai?' Scrooge hỏi. Ma không đáp, chỉ thò bàn tay dài và trắng của nó ra khỏi bộ áo choàng đen và trỏ xuống đất.
'Ma sẽ đưa tôi đi xem những thứ ở tương lai phải không?' Scrooge hỏi.
Đôi chân của Scrooge run cầm cập vì vậy ông không thể bám kịp phía sau con ma. Nó dừng lại và đợi ông. Ông không thể trông thấy đôi mắt nó nhưng ông có cảm giác chúng đang nhìn anh. Con ma này là trông ghê sợ nhất trong ba vị khách đêm.
'Bóng ma tương lai ơi!' Scrooge kêu lên. 'Tôi rất sợ ông! Nhưng tôi biết rằng ông muốn giúp tôi vì vậy tôi sẽ đi với ông. Hãy nói chuyện với tôi đi!'
Ma vẫn không trả lời. Bàn tay dài của nó chỉ về phía trước.
'Được rồi, tôi sẽ đi phía ấy,' Scrooge nói.
Hồn ma mang ông đến trung tâm London. Tại một chỗ gọi là Sàn giao dịch, ông trông thấy rất nhiều doanh nhân. Túi họ đầy nhóc tiền. Họ đang đi dạo và trò chuyện với nhau. Họ thường lục xem tiền trong túi mình và nhìn đồng hồ. Scrooge quen mặt nhiều người trong số họ. Khi ma dừng lại gần ba người đàn ông, Scrooge có thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của họ.
hood
Yet To Come
pointed
ahead
the Exchange
jingled
'No, I don't know much,' said one very fat man. 'I only know he's dead.'
'When did he die?' another man asked. 'Last night, I think.'
'I thought he would never die. Was he very ill?'
'God knows.'
'What about his money?' asked a man with a very red face.
'I don't know,' replied the fat man. 'He hasn't left it to me.'
Everybody laughed.
'The funeral will be very cheap because only a few people will go,' the fat man continued.
'I'll go if there's a big lunch,' the red-faced man said.
Another laugh. And then the men went away. Scrooge looked at the Ghost.
'Who are they talking about?' he asked.
But the Ghost said nothing. It went into the street and showed Scrooge two men. He knew them. They were rich and important businessmen. First they said hallo. Then one of them said:
'Well, he's finally dead.'
'Yes, I've heard,' answered his companion. 'Cold, isn't it?'
'Very cold. But it's the right weather for Christmas. Would you like to come ice skating?'
'No, thank you. I'm too busy. Good morning.'
That was the end of their conversation. Scrooge was surprised. Who were they talking about? He couldn't think of anybody. Old Marley died seven years ago and this Ghost was showing him the future. He decided to wait and see. He looked around but couldn't see himself anywhere. Wasn't he there in the future? Silent and black, the Ghost stood near him. He knew that it was watching him and he trembled.
"Ồ, tôi không biết gì nhiều", một người đàn ông to béo nói. 'Tôi chỉ biết ông ta đã chết.'
'Ông ấy chết khi nàovậy?' Một người khác hỏi. 'Đâu chừng đêm qua.'
'Tôi cứ nghĩ ông này thì làm sao mà chết. Ông ta bệnh hiểm nghèo hay sao? '
'Có trời biết đi.'
'Thế còn tiền ông ấy làm sao?' một người có khuôn mặt rất đỏ hỏi.
'Tôi không biết,' người đàn ông béo trả lời. "Ông ấy có để lại cho tôi đâu."
Mọi người cùng cười.
'Chi phí đám tang sẽ cực rẻ vì chỉ có một vài người đi thôi', người béo nói tiếp.
"Tôi sẽ đi dự nếu được đãi một bữa ăn trưa thịnh soạn", người đàn ông mặt đỏ nói.
Họ lại phá lên nhiều tiếng cười vang, rồi mạnh ai đi đường người nấy. Scrooge nhìn hồn ma lom lom.
'Họ đang nói về ai, Ông Ma?' Scrooge hỏi.
Ma không nói gì. Nó đi thẳng vào phố và cho Scrooge trông thấy hai người đàn ông. Ông có biết họ. Họ là những doanh nhân giàu có và thế lực. Họ chào gặp gỡ nhau. Sau đó, một trong hai người nói:
'Chà, cuối cùng lão bẩn đã qua đời.'
"Có, tôi đã nghe tin", người đồng hành trả lời. 'Này, năm nay lạnh ghê nhỉ?'
'Rất lạnh. Nhưng vậy mới là thời tiết thích hợp cho lễ Giáng sinh. Anh có muốn đi trượt băng không nào?'
'Không cám ơn. Tôi quá bận Chào nhé.'
Tới đó là kết thúc cuộc trò chuyện họ. Scrooge rất ngạc nhiên. Họ đang nói về ai thế? Ông không thể nghĩ ra người nào cả. Marley đã chết bảy năm trước và hồn ma này thì đang cho ông thấy tương lai. Ông quyết định chờ xem. Scrooge nhìn quanh nhưng không thấy mình ở đâu cả. Không có ông ở đó trong tương lai là sao? Hồn ma vẫn đứng bên ông, yên lặng và đen kịt, từ nãy đến giờ. Scriige biết nó đang nhìn ông và tay chân ông run bần bật.
God knows
They went into a poor part of the city where the streets were dirty and narrow. There were dark shops and houses, and the people looked ugly and miserable. A lot of them were drunk. Rubbish was everywhere, and there were bad smells. The quarter was full of dangerous criminals.
Scrooge followed the Ghost into a small, dark shop. It was full of dirty, old things—bottles, clothes, keys, chains. A man of about seventy with grey hair sat near a fire and smoked his pipe. Then a woman came in with a big, heavy box in her arms. She put it on the floor and sat down.
'Open it, Old Joe,' she said, 'and give me the money.'
The man opened the box. 'What are these?' he said. 'Bed-curtains! Did you take them while he was in bed?'
'Yes. Why not? There was nobody with him. There are blankets too.'
'His blankets?'
'Of course! He won't need them where he's going. Here's a beautiful, expensive shirt too. He was wearing it for his funeral. I thought, "What a pity! This is a very fine shirt but nobody will wear it again." So, I took it off him.'
'You did well, madam,' laughed Old Joe. 'You're a clever woman and you'll make a fortune one day.'
'I must think of myself, like him. He was a selfish old miser. I cleaned his rooms and his clothes. I worked very hard for him but he never gave me anything. I wanted to take more things but his housekeeper took them before me.'
Just then the housekeeper came in. She had a large bag full of sheets, towels, clothes, and shoes.
'Now look in my bag, Old Joe,' she said, 'and tell me how much you'll give me.'
Old Joe counted up the money for each thing in the box and the bag and wrote some numbers on the wall.
'That's how much I'll give you,' he said. 'And no more. I always give too much and so I'm poor.' Then he opened a dirty bag and put the money on the floor. 'When he was alive, he frightened people and they hated him. So we get the profits now that he's dead. Ha, ha, ha!'
Scrooge watched this in horror. 'Spirit! I see and I understand. This could
happen to me. Oh God, what's this now?'
The scene changed and he was near a bed. It had no blankets or curtains.
There was only an old sheet with something under it — the body of a dead man. The Ghost pointed at the head, but Scrooge couldn't pull down the sheet and look at the dead man's face. He was shaking with terror. The body was cold, rigid, and alone in that dark room. 'How terrible!' thought Scrooge.
'Not a man, woman or child to say that he was kind to them in life and to
remember him with love!' Then he heard the sound of rats behind the walls.
Were they waiting, were they going to jump on the bed and . ?
'Spirit!' he said. 'What a horrible place! I'll always remember this scene.
Họ đi vào một khu vực nghèo của thành phố nơi các đường phố bẩn thỉu chật hẹp. Nơi đây những cửa hàng cùng nhà cửa tối tăm, và mọi người trông bộ dạng xấu xí đau khổ. Rất nhiều người trong số họ say rượu. Rác ở khắp mọi nơi, mùi hôi cùng khắp. Khu phố đầy những tên tội phạm nguy hiểm.
Scrooge theo hồn vào một cửa hàng nhỏ, tối, chứa đầy những thứ bẩn thỉu, cũ kỹ … những chai lọ, quần áo, chìa khóa, dây chuyền. Một người đàn ông khoảng bảy mươi với mái tóc hoa râm ngồi gần đống lửa và hút tẩu thuốc. Kế đó, một người phụ nữ bước vào tay bê một hộp lớn, nặng, đặt nó xuống sàn và ngồi xuống.
'Mở nó ra đi, lão Joe,' cô nói, 'và đưa tiền cho tôi.'
Người đàn ông mở hộp. 'Cái gì đây?' ông nói. 'Rèm giường à! Chị đã lấy chúng khi ông ấy vẫn còn đang ở trên giường sao? '
'Vâng. Tại sao không? Ông ta một thân cô độc, còn để cho ai chứ. Có cả chăn nữa.'
'Chăn của ông ấy luôn?'
'Tất nhiên! Ông ấy chết rồi còn cần chi. Đây nữa, một chiếc sơ mi đẹp, cực đắt tiền. Người ta cho ông mặc làm đám tang. Tôi nghĩ, "Thật uổng! Đây là một chiếc áo rất đẹp nhưng sẽ không ai được mặc lại nó à." Vì vậy, tôi đã cỡi nó ra.'
'Chị làm rất tốt à,' lão Joe cười. 'Chị là một phụ nữ thông minh và một ngày nào đó chị sẽ kiếm được khá tiền.'
'Tôi phải nghĩ cho bản thân mình, giống như ông ấy. Ông là một người ích kỷ. Tôi dọn phòng và quần áo cho ông, rất chăm chỉ phục vụ nhưng ông không bao giờ cho tôi bất cứ gì. Tôi muốn lấy hơn nhưng bà quản gia đã nhanh tay lấy trước chúng tôi.'
Ngay sau đó, bà quản gia bước vào. Bà có một cái túi lớn đầy khăn trải giường, khăn tắm, quần áo và giày dép.
'Giờ hãy nhìn vào túi xách của tôi, lão Joe này,' bà nói, 'cho tôi biết ông trả bao nhiêu.'
Lão Joe đếm số tiền tương ứng cho từng thứ trong các bọc và túi và viết những con số trên tường.
"Đó là số tiền tôi sẽ trả cho cô," ông nói. 'Và không thể nhiều. Tôi luôn cho đi quá nhiều và vì thế tôi nghèo.' Sau đó, lão mở một cái túi bẩn và đặt tiền lên sàn nhà. 'Khi ông ta còn sống, ông ta sợ mọi người và họ thì ghét ông ta. Thế nên bây giờ khi ông ta chết, chúng tôi mới có lộc thế này. Ha ha!'
Scrooge xem thấy những điều này trong niềm kinh hoảng. 'Ma ơi! Tôi thấy và tôi hiểu rồi. Việc này có thể xảy ra với tôi. Chúa ơi, cái gì thế này? '
Khung cảnh thay đổi và ông đang ở cạnh bên một cái giường, không có chăn màn, chỉ có một tấm drap cũ với thứ gì đó bên dưới - Một xác người đã chết. Con ma chỉ tay vào hướng cái đầu, nhưng Scrooge không thể kéo xuống để nhìn khuôn mặt của người chết. Ông run lên vì kinh hoàng. Cái xác lạnh, cứng nhắc và trơ quạnh trong căn phòng tối om. 'Rất tệ!' Scrooge nghĩ.
'Không mõt đàn ông, phụ nữ hoặc trẻ con nào nói rằng người chết đã tử tế với họ trong cuộc sống và tưởng nhớ ông bằng tình yêu! ' Rồi ông nghe thấy tiếng chuột sau bức tường. Có phải chúng đang rình chờ, nhảy bổ lên giường và..?
'Ông Ma ơi!' Scrooge nói. 'Thật là một nơi kinh khủng! Tôi sẽ nhớ mãi cảnh tượng này.
miserable
drunk
rubbish
quarter
blankets
selfish
sheets
'Can we go now?'
But the Ghost still pointed at the dead man's head.
'I understand,' Scrooge said. 'But I can't do it. I ask you to show me somebody who is sorry that this man is dead.'
The Ghost took him to Bob Cratchit's house. The mother and children were sitting round the fire. They were quiet, very quiet. The little Cratchits sat like statues in a corner. Peter was reading.
'When is Father coming?' he asked. 'He's late. But I think he walks slower now.'
'I remember when he walked very fast with — with Tiny Tim on his shoulder,' said the mother. 'But Tiny Tim was very light — and his father loved him so much. Ah, there's your father at the door!'
Bob came in. He drank some tea while the two little Cratchits put their faces close to his, saying, 'Don't be sad, Father!'
So Bob tried to be cheerful; but suddenly he cried, 'My little child! My little boy!'
He went to a room upstairs. It looked as bright and happy as Christmas. He sat on a chair next to the bed. There was a little child on it. It was Tiny Tim, and he wasn't sleeping. He was dead. Bob kissed the little face; then he went downstairs.
'I met Mr Scrooge's nephew in the street,' he told the family. 'He asked me why I was so sad. When I told him, he said he was very sorry and wanted to help us. I think he's going to find a job for Peter.'
'He's a very good man,' said Mrs Cratchit.
'Yes. Children, when you all leave home in a few years, you won't forget Tiny Tim, will you?'
'Never, Father!' they all cried.
'Thank you. I feel happier now,' Bob said.
Scrooge said to the Ghost, 'Oh, please tell me who that dead man was!'
The Ghost took him near his office, but it didn't stop.
'Wait!' said Scrooge. 'My office is in that house. Let me go and see what I'll be in the future.'
The Ghost continued walking. Scrooge ran to the window of his office and looked in. He saw an office, but it wasn't his. Everything was different, including the man at the desk. He followed the Ghost again. It stopped at the gate of a cemetery.
'Am I going to learn the dead man's name now?' asked Scrooge.
The Spirit led him to a grave.He went near it, trembling.
'Before I look at the name,' he said, 'answer me one question. Is it really necessary for these things to happen or are they only possible?'
The Ghost didn't answer.
'I mean, if men change their lives and become better, will the future change too? Is this what you want to tell me?'
The Ghost was silent. Scrooge went slowly towards the grave, still trembling. He read the name on the gravestone: EBENEZER SCROOGE.
He fell on his knees. I was the dead man in the bed! Oh, Spirit! Oh no, no! Listen, I've changed. I won't be the same man as before. Tell me there is still hope — please! Tell me that if I change my life, the things that you have shown me will be different!'
The Spirit's hand trembled.
'I will celebrate Christmas with all my heart!' Scrooge continued. 'And I'll always try to have the Christmas spirit—every day of the year! I will live in the past, the present and the future. I will not forget the lessons that they teach. Oh, tell me that I can clean the name off this stone!'
Scrooge held up his hands to the Ghost but suddenly it vanished. There was only a bed—curtain in front of his eyes.
'Bây giờ đi khỏi đây được chưa, Ông Ma?'
Ma vẫn chỉ vào đầu người chết.
'Tôi hiểu,' Scrooge nói. 'Nhưng tôi không thể làm gì. Hãy chỉ cho tôi ai đó lấy làm buồn vì người đàn ông này đã chết.'
Con ma đưa ông đến nhà Bob Cratchit. Hai mẹ con đang ngồi quanh đống lửa. Họ im lặng, thật im lặng. Những bé con nhà Cratchits ngồi trong một góc như những pho tượng. Peter đang đọc gì đó.
'Khi nào cha về đến?' nó hỏi. Cha về trễ rồi, nhưng con nghĩ bây giờ cha đi chậm hơn.'
'Mẹ nhớ hồi cha con đi rất nhanh – bế Tim Bé Nhỏ trên vai,' người mẹ nói. 'Nhưng bé Tim nhẹ lắm - và cha con rất yêu thằng bé. À, cha đã về ở cửa! '
Bob bước vào. Anh ta uống một ngụm trà trong khi hai đứa trẻ áp mặt sát vào mặt cha, nói: 'Đừng buồn, cha ơi!'
Bob cố gắng vui vẻ; Nhưng đột nhiên anh khóc, 'Con nhỏ của ba! Con bé bỏng của ba!'
Anh lên một phòng trên lầu. Phòng trông vẻ tươi sáng và vui tươi như có lễ Giáng sinh. Anh ngồi trên ghế cạnh giường. Có một đứa trẻ trên giường. Đó là bé Tim. Nó không ngủ, nhưng nó đã chết. Bob hôn lên khuôn mặt nhỏ bé; sau đó anh đi xuống cầu thang.
"Tôi đã gặp cháu trai của ông Scrooge trên đường phố", ông nói với gia đình. 'Anh ấy hỏi tôi tại sao tôi trông buồn làm vậy. Khi tôi kể chuyện với anh ấy, anh ấy nói anh ấy rất đau buồn và muốn giúp gia đình chúng ta. Tôi nghĩ anh ấy sẽ tìm một việc cho Peter.'
"Anh ấy là người rất tốt", bà Cratchit nói.
'Vâng. Này các con, vài năm tới khi các con đi đâu, các con sẽ không quên bé Tim, phải không? '
'Không bao giờ, cha!' tất cả chúng òa khóc.
'Cảm ơn các con yêu. Bây giờ cha đã cảm thấy hạnh phúc hơn ', Bob nói.
Scrooge nói với hồn ma, 'Ồ, làm ơn cho tôi biết người chết đó là ai!'
Hồn ma đưa Scrooge đến gần văn phòng của ông, nhưng nó không dừng lại.
'Gượm đã!' Scrooge nói. 'Văn phòng của tôi ở trong ngôi nhà đó. Hãy để tôi đi xem những diễn biến gì sẽ đến với tôi trong tương lai. '
Ma tiếp tục bước đi. Scrooge chạy đến cửa sổ văn phòng của ông nhìn vào. Ông thấy một văn phòng, nhưng không phải là của ông. Mọi thứ đều lạ hoắc, kể cả con người đang ở bàn làm việc. Ông lại đi theo hồn ma. Nó dừng lại ở cổng nghĩa trang.
'Tôi sẽ biết tên người chết bây giờ à?' Scrooge hỏi.
Ma dẫn ông đến một ngôi mộ. Ông tiến lại gần, run rẩy.
'Trước khi tôi nhìn cái tên,' ông nói, 'hãy trả lời tôi một câu hỏi đi, Ông Ma. Có thực sự những điều này nhất thiết xảy ra hay chúng chỉ có thể? '
Ma không trả lời.
'Ý tôi là, nếu con người thay đổi lối sống và trở nên tốt hơn, tương lai cũng sẽ thay đổi chứ? Đây có phải là những gì Ông Ma muốn nói với tôi?' Ma im lặng. Scrooge đi chầm chậm về phía ngôi mộ, vẫn run rẩy. Ông đọc dòng tên trên bia mộ: EBENEZER SCROOGE.
Ông quỳ xuống. Tôi là người chết trên giường! Ôi, Ma ơi! Không, không! Nghe này, tôi thay đổi rồi. Tôi không còn là người đàn ông như trước. Hãy nói cho tôi biết tôi vẫn còn hy vọng! Hãy nói rằng nếu tôi thay đổi cuộc sống của mình, những điều ông vừa cho tôi thấy sẽ đổi khác! '
Bàn tay của hồn ma lắc lư.
'Tôi sẽ đón Giáng sinh bằng cả trái tim!' Scrooge tiếp tục. 'Tôi sẽ luôn cố gắng để có một tinh thần Giáng Sinh vào mỗi ngày trong năm! Tôi sẽ sống cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Tôi sẽ không quên những bài học các ông dạy. Hãy nói với tôi rằng tôi có thể xóa tên mình khỏi bia mộ này! '
Scrooge giơ tay định nắm hồn ma nhưng đột nhiên nó biến mất, ông chỉ nắm vào tấm màn giường ngủ trước mắt ông.