Chapter 3: The First Spirit

Set speed:


Khi Scrooge tỉnh dậy, trời tối đen như mực. Văng vẳng có tiếng đồng hồ nhà thờ vọng lại, đánh mười hai tiếng đều. 'Mười hai!' Scrooge nói, ngạc nhiên. 'Tại sao vậy? Vì khi nãy tôi đi ngủ sau hai giờ cơ mà. Không thể như thế. Đồng hồ đó sai rồi.' Ông nhỏm khỏi giường đi đến cửa sổ, nhưng ông không thể thấy gì nhiều. Ngoài trời tối kín, đầy sương mù và rất lạnh. Ông quay vào giường và nghĩ mông lung.
'Có phải ta vừa qua một giấc mơ chăng? Hồn ma Marley có thực sự đã ở đây không? ' ông lẩm bẩm. Đột nhiên ông nhớ một câu nói của hồn ma: 'Vị thần đầu tiên sẽ đến vào một giờ sáng mai.' Thế là ông quyết định chờ xem. Sau một hồi thật lâu, anh nghe thấy tiếng đồng hồ nhà thờ gõ vang.
'Bây giờ là một giờ!' Scrooge nói. 'Có ai đến đây đâu!'
Liền khi đó có một luồng ánh sáng lòa ập vào phòng và rèm giường ông mở ra. Chính xác là một bàn tay đã vén mở rèm giường ông ra! Ông ngồi dậy và thấy một người lạ mặt, trông như một đứa bé, nhưng đồng thời lại giống như một người cao tuổi. Người này có mái tóc dài và bạc trắng cả, nhưng khuôn mặt thì lại trông trẻ trung, trên người mặc bộ quần áo trắng điểm những bông hoa rực rỡ mùa hè, trên tay cầm một nhánh ô rô xanh. 'Ông đây có phải vị ma đầu tiên?' Scrooge hỏi.
"Vâng, tôi đây", vị khách trả lời bằng một giọng nhỏ nhẹ.
'Ông là tượng trưng cho điều gì?'
'Tôi là bóng ma của Giáng sinh quá khứ.'
'Quá khứ của ai?'
'Quá khứ của chính ông.'
'Tại sao ông đến đây?'
'Để giúp ông đó.'
'Tôi cảm ơn ông ma,' Scrooge nói. 'Nếu ông muốn giúp tôi, hãy để cho tôi ngủ.'
'Nào hãy dậy và đi bộ cùng với tôi,' ma nói rồi liền nắm lấy cánh tay ông. Scrooge ú ớ muốn nói rằng trời đã khuya, ngoài trời rất lạnh giá và nằm trong giường ấm áp thú hơn. Nhưng ma đã đưa ông đến sát cửa sổ.
'Ôi, tôi rơi ra ngoài mất!' Scrooge nói.
Ma đặt một tay lên tim ông. "Nếu tôi chạm vào đây, ông sẽ không ngã", ma nói.
Sau đó, họ đư nhau đi xuyên qua bức tường, và chợt họ thấy mình đang đứng trên một con đường miệt thôn quê, quanh là những cánh đồng tuyết phủ. 'Ôi mẹ ơi!' Scrooge bật khóc. 'Đây là nơi tôi sinh ra! Nơi đây tôi đã sống thời thơ ấu mình! ' Trong một thoáng tất cả những cảm xúc rạt rào ùa về trong cõi lòng ông.
"Môi ông đang run lên", ma hỏi. 'Ông đang khóc sao?'
'Không, không ...' Scrooge trả lời. Nhưng mắt ông lại ngấn lệ.
Họ đi trên con đường hướng tới một thị trấn nhỏ tại đó có một chiếc cầu, ngôi giáo đường và một con sông. Kia là một số đứa trẻ trai vừa từ trong trường học bước ra. Chúng vừa cười vừa hát hân hoan vì được nghỉ lễ. Chúng hét vang 'Chúc Giáng sinh vui vẻ!' cùng nhau. "Tất cả quá khứ hết rồi", ma nói. 'Chúng chỉ là những cái bóng.'
Scrooge biết tất cả từng trẻ này và ông cảm thấy hạnh phúc bất ngờ. Cớ sao đôi mắt và trái tim lạnh lẽo của ông lại rộn vui ấm áp lạ kỳ? Giáng sinh vui vẻ đâu có ý nghĩa gì với ông ta? Ông ta đâu thích lễ Giáng sinh!
"Trường học không hoàn toàn trống vắng", ma nói. 'Hãy đến xem một đứa trẻ vẫn còn trong ấy. Nó không có bạn bè nào. '
'Tôi biết, tôi biết,' Scrooge nói. Mắt ông ràn rụa lệ nóng hổi.
Họ đi vào trường, một nơi cũ kỹ, tối tăm. Bên trong có một lớp học rộng dài, trông buồn và trống rỗng, chỉ có vài cái bàn, chiếc ghế. Một cậu bé đang ngồi trên một trong những chiếc bàn bên một ánh lửa nhỏ. Cậu đang đọc sách. Scrooge ngồi xuống ghế bật khóc, vì biết cậu bé ấy chính là ông nhiều năm trước.
"Đó là tôi," ông nói. 'Tôi bị bỏ lại ở đây một ngày Giáng sinh lâu lắm. Cậu bé tội nghiệp! Ồ tôi muốn... nhưng bây giờ đã quá muộn!'
'Điều gì?' ma hỏi.
'Không có gì. Ông ma này, có một cậu bé tội nghiệp bên ngoài cửa hiệu tôi đêm qua. Thằng bé hát một bài mừng Giáng sinh. Nhưng tôi đã không thưởng cho nó tí gì và còn chửi đuổi nó đi.'
Ma mỉm cười. 'Hãy xem một Giáng sinh nữa nào!' Rồi mọi thứ thay đổi. Cậu bé lớn hơn, căn phòng học trông già cũ hơn và tối hơn nữa. Scrooge thấy mình một lần nữa, đang buồn bã đi lui tới băn khoăn.
Khi ấy, cánh cửa mở ra và có một cô bé chạy vào. Cô bé trẻ hơn cậu ta.
'Ôi, anh trai yêu!' Cô vui vẻ, choàng tay ôm lấy cổ và hôn người anh. 'Em đến để xin cho anh được về nhà – ô là là!'
'Nhà hả, Fanny?' Cậu bé hỏi.
'Vâng! Nhà luôn! ' Cô gái cười. 'Cha mình hiện đang rất tình cảm hơn và muốn cho anh về nhà Noel này. Cha đã gửi em theo xe đò lên đón anh về mãi. Anh sẽ không bao giờ quay lại ngôi trường khủng khiếp này! Anh em mình sẽ cùng nhau đón lễ Giáng sinh tưng bừng! Vui quá vui!' Cô bé kéo xệch người anh về phía cửa ra.
'Mau cho đem hành lý của cậu Scrooge ra xe!' Một ai đó hét lên với âm thanh như sấm rền.
Đó là thầy giáo, khi ông bước vào, chú bé rất sợ hãi.
'Tạm biệt, anh Scrooge!' Thầy giáo nói bằng giọng to rợn người.
'Tạm biệt, thưa thầy,' cậu bé trả lời, run lẩy bẩy.
Nhưng khi cậu đã trên xe cùng em gái, cậu cảm thấy hạnh phúc.
"Người em gái ông có một trái tim rất nhân hậu", ma nói. 'Khi cô ấy qua đời để lại một đứa con, là anh cháu trai của ông.'
'Vâng.' Scrooge nhớ lại cuộc trò chuyện với cháu trai trong văn phòng chiều hôm trước, và cảm thấy thật tệ đã hành xử như vậy.
Đột nhiên họ đứng trước một cửa văn phòng trong thành phố. Lại cũng nhằm một ngày Giáng sinh.
'Tôi biết nơi này rất rõ! Ông chủ Fezziwig kia rồi – thật sống động tựa như xưa! Ôi, ông Fezziwig thân yêu! '
Ông Fezziwig người to béo, vui vẻ với khuôn mặt đỏ. Ông đang làm việc bên một cái bàn.
'Nghỉ tay nào, cậu Ebenezer! Cậu Dick!' Ông hét vang. 'Dừng tay thôi!'
Scrooge, bấy giờ là một chàng trai trẻ, bước đến cùng người bạn Dick.
'Đêm nay là Giáng sinh, các chàng trai ơi! Chúng ta phải ăn mừng thôi!' Ông Fezziwig nói. 'Hãy dừng tay đóng cửa văn phòng lại.'
Vậy, họ dẹp tất cả các sổ sách giấy tờ và cơi một ngọn lửa hồng trong lò sưởi. Sau đó, một người đàn ông bước vào bắt đầu chơi đàn violin. Bà Fezziwig và ba cô tiểu thư Fezziwig cùng bước vào, sau đó rất nhiều thanh niên thiếu nữ kéo đến, cả bọn cùng nhảy theo điệu nhạc. Sau đó đến các trò chơi và múa ca; rồi tiếp đến bánh với rượu nóng và múa ca tưng bừng hơn. Rất nhiều thịt bò nướng và bia, bánh nướng thịt băm được mang ra. Đó là một bữa tiệc tuyệt vời. Lúc 11 giờ, mọi người cùng chúc nhau 'Giáng sinh vui vẻ!' và bữa tiệc kết thúc. Scrooge theo dõi tất cả những hoạt cảnh này, ông cũng cười, hát khẽ theo và còn muốn khiêu vũ. Ông nhớ tất cả kỹ niệm và rất thích thú.
"Hồi đó, ông với người bạn Dick và tất cả mọi người đều yêu quý ông Fezziwig", ma nhận xét với ông. 'Nhưng điều đó là tại sao? Bữa tiệc rất nhỏ không đáng gì, chỉ có giá ba hoặc bốn bảng. Vậy tại sao tất cả các ông đều thật yêu quý ông ấy? '
'Không hề nhỏ!' Scrooge trả lời. 'Fezziwig là chủ của chúng tôi, ông ấy có thể làm chúng tôi hạnh phúc hoặc không hạnh phúc. Ông có thể làm cho công việc chúng tôi dễ dàng hoặc khó khăn. Ông đã cho chúng tôi rất nhiều hạnh phúc – điều đó như cho chúng tôi cả một khoản tiền lớn!'
Nói xong Scrooge buồn bã nhìn hồn ma.
'Ông đang nghĩ chuyện gì?' ma hỏi.
'Tôi nghĩ... muốn nói chuyện với viên thư ký của tôi bây giờ ...'
'Ta đi thôi, không có nhiều thời gian,' ma nói. 'Chúng ta phải nhanh lên.'
Đúng lúc ấy cảnh tượng biến mất và họ đang đứng ngoài trời. Scrooge trông thấy một người đàn ông độ 40 tuổi. Cũng lại là chính ông, nhưng trên khuôn mặt giờ đã  cho thấy những dấu hiệu đầu tiên của việc so đo kinh doanh và khát khao tiền bạc. Ông đang ngồi cạnh một cô gái trẻ mặc đồ đen. Đó là vị hôn thê của ông dạo ấy. Cô đang khóc lặng lẽ. "Anh đang yêu thứ gì đó hơn em, Ebenezer à", cô nói.
'Gì cơ?'
'Là tiền bạc. Anh sợ cuộc sống, sợ thế nhân, cho nên anh chỉ chăm mỗi một việc là kiếm thật nhiều tiền. Vậy anh mới thấy mình an tâm. Tiền là đam mê của anh bây giờ. '
'Không,' Scrooge tức giận nói. 'Tình cảm của tôi dành cho em không hề thay đổi, Belle à!'
'Nhưng anh thì thay đổi. Khi anh hứa hôn cùng em, anh là một người khác.'
"Khi ấy anh chỉ là một kẻ non nớt."
'Vậy cho nên giờ tình yêu của em với anh bây giờ không là gì cả. Anh không hạnh phúc với em và lòng không muốn kết hôn với em.'
'Anh chưa bao giờ nói điều đó.'
'Không nói ra - nhưng em biết đó là sự thật. Em không có nhiều tiền nên anh không muốn có em. Thì thôi, anh được tự do ra đi. Em cầu mong anh sẽ được hạnh phúc.' Thế rồi Belle buồn bã ra đi.
'Thần ơi!' Scrooge khóc nấc. 'Thôi đi đừng cho tôi xem nữa! Hảy đưa tôi về nhà!'
'Xem thêm một cảnh nữa rồi đi.'
'Không! Không nữa đâu! Tôi không muốn thấy nữa! '
Chợt thoắt cái, họ đang ở trong một căn phòng nơi có một cô gái trẻ xinh đẹp ngồi cạnh lò sưởi hồng ấm áp. Mẹ cô ngồi bên cạnh, chính là Belle, giờ trông già dặn hơn. Căn phòng đầy những trẻ nhỏ và đầy tiếng ồn vang. Nhưng Belle và cô con gái thích thế, cô gái bắt đầu chơi với lũ trẻ. Sau đó, người cha mang về rất nhiều món quà Giáng sinh. Ông đưa cho bọn trẻ và chúng cười hét lên sung sướng. Cuối cùng, chúng đi ngủ và ngôi nhà yên tĩnh lại. Người cha ngồi bên lò sưởi cùng vợ và con gái.
Scrooge nhìn họ, nghĩ thầm 'Thật buồn khi tôi không có vợ và con gái!'
'Belle,' người chồng bảo vợ. 'Tôi thấy bạn trai cũ của em chiều nay.'
'Ai? Scrooge phải không?'
'Là anh ấy. Anh ngang qua cửa sổ văn phòng anh ấy và thấy anh ấy ngồi trong đó. Không có ai làm bạn. Đối tác Marley của anh ấy đang chờ chết trên giường bệnh.'
'Ông ma, Hãy đưa tôi đi xa đi!' Scrooge nói.
'Những sự này đều đã xảy ra,' ma trả lời, 'và không thể sửa chữa.'
'Vui lòng đưa tôi về! Tôi không xem nữa!'
Ngay lúc đó, ma biến mất và Scrooge thấy mình lại ở trong phòng ngủ. Ông nghe trong người rất mệt mỏi, nên trèo lên giường và ngủ thiếp đi.


When Scrooge woke up, it was very dark. The church clock struck twelve. 'Twelve!' said Scrooge, surprised. 'But it was after two o'clock when I went to bed. It's impossible! That clock is wrong.'
He got out of bed and went to the window, but he couldn't see much. It was dark, foggy and very cold. He went back to bed and began to think.
'Was it all a dream? Was Marley's Ghost really here?' he said to himself.
Suddenly he remembered the Ghost's words: 'The first Spirit will corne at one o'clock tomorrow morning.' So he decided to wait and see. After a long time he heard   the church clock.
'It's one o'clock!' said Scrooge. 'And there's nobody here!'
At that moment there was a great light in the room and the curtains of his bed opened. Yes, a hand opened the curtain in front of his face! he sat up and saw a strange person. It was small, like a child, but it was also like an old man .Its long hair was white but its face looked young. It was wearing white clothes with summer flowers on them. there was a piece of green holly in its hand.
'Are you the first Spirit ?' asked Scrooge.
'Yes ,I am,' the visitor replied in a quiet voice.
'Who and what are you?'
'I am the Ghost of Christmas Past.'
'Whose past?'
'Your past.'
'Why are you here?'
'To help you.'
'I thank you ,'Scrooge said. 'If you want to help me, let me sleep.'
'Get up and walk with me,' said the Spirit, and it took his arm.
Scrooge wanted to say that it was late, the weather was very cold, and his bed was warm. But the Spirit took him to the window.
'No, I'll fall!' Scrooge said.
The Spirit put its hand on his heart. 'If I touch you here, you won't fall,' it said .
Then they went through the wall, and suddenly they were standing on a road in the country. There was snow in the fields.
'Good Heavens!' Scrooge cried. 'This is where I was born! I was a boy here!' And he remembered all his old feelings about the place.
'Your lip is trembling,' said the Ghost. 'Are you crying?'
'No, no... ' answered Scrooge. But a tear fell from his eye.
They walked along the road towards a little town with a bridge, a church and a river. Some boys came out of a school. They were laughing and singing because it was a holiday. They shouted 'Merry Christmas!' to each other.
'They are all in the past,' the Ghost said. 'They are only shadows.'
Scrooge knew all of them and he felt suddenly happy. Why did his cold eyes and heart become warm with joy? What did merry Christmas mean to him? He didn't like Christmas!
'The school is not empty,' said the Spirit. 'One child is still there. He hasn't got any friends.'
'I know, I know,' Scrooge said. And there were big tears in his eyes.
They went into the school, a big, old, dark place. Inside there was a long classroom. It looked sad and empty, with only a few desks and chairs in it. A little boy was sitting at one of the desks. He was reading a book by a small fire. Scrooge sat down on a chair and cried because he knew that the little boy was himself many years ago.
'That's me,' he said. 'I was left here one Christmas. Poor boy! Oh, I would like to... but it's too late now!'
'What is it?' asked the Spirit.
'Nothing. You see, there was a poor boy outside my office last night. He was singing a Christmas carol. But I didn't give him anything and I told him to go away.'
The Spirit smiled. 'Let's see another Christmas!'
Then everything changed. The boy was bigger, and the room looked older and darker. Scrooge saw himself again. He was walking sadly up and down.
Then the door opened and a little girl ran in. She was younger than the boy.
'Dear, dear brother!' she said happily. And she put her arms round his neck and kissed him. 'I've come to bring you home — home, home!'
'Home, Fanny?' the boy asked.
'Yes! Home for ever and ever!' the girl laughed. 'Father is kinder now and he wants you to come home. He sent me in a coach to fetch you. Oh, you'll never come back to this horrible school! And we'll be together for Christmas! I'm so happy!'
She began to pull him towards the door.
'Bring Master Scrooge's luggage to the coach!' somebody shouted in a terrible voice.
It was the teacher, and when he came in, the boy was very frightened.
'Goodbye, Master Scrooge!' said the teacher in his terrible voice.
'Goodbye, sir,' the boy answered, trembling.
But when he got into the coach with his sister, he felt happy.
'Your sister had a very good heart,' said the Ghost. 'When she died, she left one child — your nephew.'
'Yes.'Scrooge remembered the conversation with his nephew in his office the afternoon before, and he felt bad about it.
Suddenly they were standing at the door of an office in the city. It was Christmas again.
'I know this place very well! And there's old Mr Fezziwig — alive again! Oh, dear old Fezziwig!'
Mr Fezziwig was a fat, happy man with a red face. He was working at a desk.
'Hey! Ebenezer! Dick!' he shouted. 'Stop your work!'
Scrooge, now a young man, came in with his friend Dick.
'It's Christmas Eve, boys! We must celebrate!' said Fezziwig. 'Let's stop work and close the office.'
So they put away all the books and papers and made a big fire. Then a man  came in and started to play the violin. Mrs Fezziwig and the three Miss Fezziwigs arrived, and then a lot of young people came, and everybody began to dance to the music. Then there were games and more dances; cake and hot wine and more dances. And there was lots of roast beef and beer, and mince pies too. It was a wonderful party. At eleven o'clock everybody said 'Merry Christmas!' and the party finished. While Scrooge was watching all this, he laughed and sang and wanted to dance. He remembered it all and enjoyed it very much.
'You and Dick and everybody loved Mr Fezziwig,' the Ghost said to him. 'But why? That party was a very small thing. It cost only three or four pounds. So why did you all   love him so much?'
'A small thing!' answered Scrooge. 'No! Fezziwig was our manager, so he could make us happy or unhappy. He could make our work easy or hard. He gave us a lot of happiness — and that was like a fortune in money!'
Then Scrooge looked sadly at the Ghost.
'What are you thinking about?' it asked.
'I... was thinking that I would like to speak to my clerk now... '
'Come, there isn't much time,' said the Ghost. 'We must be quick.'
At that moment the scene vanished and they were standing in the open air. Scrooge saw a man of about forty. It was himself again, and his face showed the first signs of the problems of business and a passion for money. He was sitting next to a young girl dressed in black. It was his fiancee Belle. She was crying quietly.
'You love something more than me, Ebenezer,' she said.
'Oh? What?'
'Money. You are afraid of life, you are afraid of the world, and so you do only one thing: make money. Then you feel more secure. Money is your passion now.'
'No,' he said angrily. 'My feelings for you haven't changed, Belle!'
'But you have changed. When you promised to marry me, you were a different person.'
'I was a boy,' he said.
'And so my love is nothing to you now. You aren't happy with me and you don't want to marry me.'
'I've never said that.'
'Not in words, no — but I know it's true. I haven't got any money so you don't want me. Well, you're free to go. I hope you will be happy.'
And Belle went sadly away.
'Spirit!' Scrooge cried. 'Don't show me any more! Take me home!'
'There's one more scene.'
'No! No more! I don't want to see it!'
But suddenly they were in a room where a beautiful young girl was sitting near a big fire. Next to her sat her mother. This was Belle, now older. The room was full of children and there was a lot of noise. But Belle and her daughter liked it, and the daughter began to play with the children. Then the father came in with a lot of Christmas presents. He gave them to the children and they laughed and shouted happily. Finally, they went to bed and the house was quiet. The father sat by the fire with his wife and daughter.
Scrooge looked at them and thought: 'How sad that I don't have a wife and daughter!'
'Belle,' said the husband to his wife. 'I saw your old friend this afternoon. '
'Who was it? Mr Scrooge?'
'Yes. I passed his office window and he was there. He hasn't got a friend in the world. His old partner Marley is dying.'
'Spirit, take me away!' said Scrooge.
'These things happened,' the Ghost answered, 'and they cannot be changed.'
'Please take me back! I can't watch this any more!'
At that moment the Spirit disappeared and Scrooge was in his bedroom again. He felt very tired, so he got into bed and fell asleep.