Chapter 4: The Second Spirit



Set speed:


Scrooge woke up, opened his bed-curtain and looked around. He was ready to see anything, but when one o'clock struck, nothing happened. After a while he saw a strong light in the next room. He got out of bed and went slowly to the door.
'Scrooge!' said a voice. 'Come in, Ebenezer!'
The room was his room, but it was different. On the walls there was some green holly with red berries, and mistletoe and ivy. In the fireplace was a great fire. On the floor there was a lot of food: turkey, goose, chicken, rabbit, pork and sausages, as well as mince pies, puddings, fruit, cakes, and hot punch. And On the sofa sat a very large man — a giant — and he was holding up a torch.
'Come in!' said the Ghost.
Scrooge went and stood in front of this giant, but he didn't look at it. He was too frightened.
'I am the Ghost of Christmas Present,' said the Spirit. 'Look at me!'
So Scrooge looked. He saw that the Spirit was smiling. It had kind, gentle eyes. There was holly round its long dark hair. Its face was young and happy.
'You have never seen anybody like me before,' it said.
'Never.'
'And you have never met any of my brothers?'
'No. How many brothers have you got?'
'More than eighteen hundred. I am the youngest.'
'Spirit,' Scrooge said, 'take me where you want. I learnt a good lesson last night.'
'Touch my clothes!'
When Scrooge did this, the room disappeared and he stood in the city streets on Christmas morning. There was a lot of snow. Some people were playing and throwing snowballs. Others were buying food in the shops. It was a busy, cheerful scene, and the bells were ringing.
Then a lot of poor people came along the street with their Christmas dinners of goose or chicken. They were taking them to the baker's shops to be cooked in the oven. The spirit took Scrooge to one of these shops and touched some of the dinners with its torch.
'What are you doing?' Scrooge asked.
'I am making these dinners extra good so the people will be happier,' it replied, smiling.
Scrooge tỉnh dậy, vén rèm giường và nhìn xung quanh. Ông đã tự giác sẵn sàng gặp thấy bất cứ điều gì, nhưng khi đồng hồ điểm một giờ vẫn không có gì xảy ra. Một lúc sau, ông thấy có ánh sáng mạnh ở phòng bên. Ông ra khỏi giường, chầm chậm đi ra cửa.
'Ông Scrooge!' Một giọng nói cất lên. 'Vào đi này, ông Ebenezer!'
Phòng vẫn là phòng của ông, nhưng trông lạ hẵn. Trên các tường treo một số nhánh ô rô xanh với dâu mọng đỏ, cây tầm gửi và cây thường xuân. Trong lò sưởi một đám lửa bùng tỏa ấm áp. Trên sàn bày rất nhiều thức ăn: gà tây, ngỗng, gà, thỏ, thịt lợn cùng xúc xích, có cả bánh nướng thịt băm, bánh pudding, trái cây, bánh ngọt, và nước thập quả nóng. Trên ghế sofa một người rất to lớn - một người khổng lồ - ngồi đấy, tay cầm một ngọn đuốc.
'Mời ông vào!' Con ma nói.
Scrooge dù bước đi vào và đứng trước người khổng lồ này, nhưng ông quá sợ hãi không nhìn vào y.
"Tôi là hồn ma Giáng sinh hiện tại", ma nói. 'Nhìn tôi này!'
Scrooge nhìn thấy ma đang mỉm cười. Nó có đôi mắt nhân hậu, dịu dàng, mái tóc dài đen và quấn đầy ô rô. Khuôn mặt nó trông trẻ trung và hạnh phúc.
"Ông chưa bao giờ thấy ai như tôi trước đây à?", nó hỏi.
'Chưa.'
'Và cũng chưa gặp bất kỳ anh em nào của tôi?'
'Không. Ông có bao nhiêu anh em?
'Hơn một ngàn tám trăm anh em. Tôi là người trẻ nhất.'
'Này ma,' Scrooge giục. 'Hãy đưa tôi đến nơi ông muốn. Tối qua tôi đã học được bài học tốt.'
'Hãy chạm vào quần áo tôi đây!'
Khi Scrooge làm điều này, căn phòng biến mất và ông đứng trên đường phố vào sáng Giáng sinh. Có rất nhiều tuyết. Một số người vui đùa và ném bóng tuyết vào nhau. Những người khác mua thực phẩm trong các cửa hàng. Một cảnh bận rộn, vui vẻ, và chuông nhà thờ gióng tưng bừng.

Sau đó, ông thấy rất nhiều người nghèo đi trên đường phố tay xách bữa tối Giáng sinh của họ, là ngỗng hoặc gà. Họ đem các phẩm vật này đến những cửa hàng nướng bánh để nhờ quay chúng trong lò nướng. Ma đưa Scrooge đến một trong những cửa hàng này và ẩy ngọn đuốc nó vào một số các bữa tối này.
'Ông đang làm gì đấy?' Scrooge hỏi.
'Tôi đang làm cho những bữa tối này trở nên ngon hơn để cho mọi người sẽ hạnh phúc nhiều hơn', ma tươi cười trả lời.
berries
ivy
goose
hot punch
torch
cheerful
After a while Scrooge followed the Ghost to the suburbs of the city.
They went to the house of Bob Cratchit, his clerk. The kind Ghost touched the house with its torch. Then they went in. Mrs Cratchit and her daughter Belinda were preparing the table for Christmas dinner. Young Peter Cratchit was helping them. Suddenly two little Cratchits ran in and shouted that the goose was ready at the baker's. Then the oldest daughter Martha arrived, and after her came Bob with his little son Tiny Tim on his shoulder. The child was a cripple and he walked around on a small crutch.
Young Peter went to fetch the goose. When he came back, all the children in the family shouted 'Hurray!' because they didn't often eat goose. Belinda made some apple sauce; Mrs Cratchit prepared the potatoes and the gravy; Martha put the hot plates on the table. Finally, everything was ready. When Mrs Cratchit cut the goose, everybody cried 'Hurray!' again, and Tiny Tim hit the table with his knife. The goose was small, but they all said it was the best goose in the world and ate every bit of it. Then Mrs Cratchit brought in the Christmas pudding with brandy on it. She lit the brandy with a match, and when they were all eating, they said, 'Oh, what a wonderful pudding!'
Nobody said or thought that it was a very small pudding for a big family.
After dinner the Cratchits sat round the fire. They ate apples and oranges, and hot chestnuts. Then Bob served some hot wine.
'A Merry Christmas to us all!' he said.
'A Merry Christmas!' the family shouted.
'And God bless everyone!' said Tiny Tim in his weak voice.
He sat very near his father. Bob loved his son very much and he held Tiny Tim's thin little hand.
'Will Tiny Tim live, Spirit?' Scrooge asked.
'I see an empty chair,' replied the Ghost, 'and a small crutch. But not Tiny Tim. If the future does not change, the child will die .'
'No, no!' said Scrooge. 'Say he will live, kind Spirit!'
'If the future is not changed, he will not see another Christmas. But you think that's a good thing, don't you? You said there are too many people in the world.'
Scrooge didn't answer and he didn't look in the Ghost's eyes. He felt very bad.
Một lúc sau, Scrooge lại theo hồn ma đến vùng ngoại ô thành phố.
Họ đến nhà của Bob Cratchit, viên thư ký của ông. Con ma tốt bụng lấy ngọn đuốc của nó chạm vào ngôi nhà. Cả hai sau đó đi vào, thấy bà Cratchit và con gái Belinda đang chuẩn bị bàn cho bữa tối Giáng sinh. Thằng bé Peter Cratchit giúp mẹ và chị một tay. Đột nhiên, hai đứa con nhỏ khác chạy vào hét lên rằng ngỗng quay đã sẵn sàng ở tiệm bánh. Sau đó, cô con gái cả Martha đến, và sau đó là Bob cõng đứa con nhỏ Tim Bé Tí trên vai. Đứa trẻ bị tàn tật và phải đi lại với một chiếc nạng nhỏ.
Bé Peter đi lấy ngỗng. Khi nó trở vào, tất cả những đứa trẻ trong gia đình đều hét vang 'Hah!' bởi vì chúng ít thường xuyên ăn được thịt ngỗng. Belinda làm một ít sốt táo; Bà Cratchit đã chuẩn bị khoai tây và nước thịt; Martha đặt những chiếc đĩa nóng lên bàn. Cuối cùng, mọi thứ đã sẵn sàng. Khi bà Cratchit cắt con ngỗng, mọi người đồng kêu 'Hah!' một lần nữa, và Tim Bé Tí gõ cán dao lên bàn. Con ngỗng quay nhỏ xíu, nhưng tất cả bọn trẻ đều nói nó là con ngỗng ngon nhất trên trần gian và ăn từng chút một. Sau đó, bà Cratchit mang đến bánh pudding với rượu brandy trên đó. Bà châm một que diêm vào ly rượu mạnh, và khi tất cả cầm dao nĩa lên ăn, họ nói vang, 'Thật là một cái bánh pudding tuyệt vời!'
Không ai nói hay nghĩ rằng đó là một cái bánh pudding rất nhỏ không đủ cho một gia đình đông thế.
Sau bữa tối, cả nhà Cratchits quây quần bên đống lửa. Họ ăn táo, cam và hạt dẻ nóng. Sau đó, Bob phục vụ một ít rượu vang nóng.
'Giáng sinh vui vẻ cho tất cả chúng ta!' anh nói.
'Giáng sinh vui vẻ!' cả nhà đồng thanh.
'Chúa phù hộ mọi người!' Tim Bé Tí nói bằng giọng yếu ớt. Thằng bé ngồi rất gần bố. Bob rất yêu con trai và anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tim Bé Tí.
'Bé Tim sẽ sống chứ, Ông Ma?' Scrooge hỏi.
'Tôi thấy một chiếc ghế trống và một cái nạng nhỏ,' Ma trả lời. 'Nhưng không thấy Tim Bé Tí. Nếu tương lai không thay đổi, đứa trẻ sẽ chết. '
'Không không!' Scrooge nói. 'Hãy nói rằng thằng bé sẽ sống, Ông Ma tốt bụng ơi!'
'Nếu tương lai không thay đổi, thằng bé sẽ không cìn hưởng Giáng sinh nữa. Nhưng ông từng nghĩ đây là một điều tốt, đúng không? Ông nói có quá nhiều người trên thế giới. '
Scrooge không trả lời, cũng không nhìn vào mắt hồn ma. Ông cảm thấy rất tệ.
suburbs
cripple
crutch
gravy
every bit of it
chestnuts
'Those were wicked words, Ebenezer Scrooge,' the Ghost continued. 'Do you think you can decide who will live or die? Are you better than this poor man's child, or millions like him? Perhaps you are worse in God's eyes!'

Scrooge trembled and looked at the ground. Suddenly he heard his name. 'Mr Scrooge! Let's drink to Mr Scrooge!' It was Bob Cratchit and he was holding up his glass.
'Drink to Mr Scrooge!' said Mrs Cratchit angrily. 'Drink to that hard old miser! What are you saying, Robert Cratchit?'
'My dear — the children. It's Christmas Day.'
'I know that, but I would like to tell Mr Scrooge what I think of him! You know how bad he is.'
'My dear, it's Christmas Day.'
'Well, I'll drink to him because it's Christmas. A Merry Christmas and a Happy New Year, Mr Scrooge! — But you won't be merry or happy, I know.'
The children drank to Scrooge too, but his name was like a dark shadow in the room and for a few minutes they were silent. Then they told stories and sang songs, and they felt better. The Cratchits were poor and they looked poor. Their clothes were old; there were big holes in their shoes. Bob Cratchit's salary was very small. He never had enough money and there was never much food in the house. But the family was contented now because it was Christmas. Scrooge watched them carefully. He listened to them well. And he looked at Tiny Tim very often before the family scene vanished.
'Này Ebenezer Scrooge. Đó là những lời độc ác đấy,' hồn ma tiếp tục. 'Ông nghĩ rằng ông có quyền quyết định ai sống ai chết sao? Liệu rằng ông có tốt hơn con trai của người đàn ông nghèo này, hay hàng triệu người giống như anh ta chăng? Trong mắt của Chúa có lẽ ông còn tệ hơn kia! '
Scrooge run rẩy cúi nhìn xuống đất. Đột nhiên ông nghe vang tên mình. 'Ông Scrooge! Hãy uống vì ông Scrooge! ' Đó là Bob Cratchit và anh ta đang cầm ly của mình lên.
'Uống cho ông Scrooge!' Bà Cratchit nói giận dữ. 'Uống cho lão già keo cú khó tính! Anh đang nói gì vậy, Robert Cratchit? '
'Em yêu - các con. Hôm nay là Giáng sinh. '
'Em biết là như vậy, nhưng em muốn nói toạc với ông Scrooge những gì em nghĩ về ông ấy! Bạn rõ ông ấy tệ như thế nào mà.'
'Em yêu, hôm nay là Giáng sinh.'
'Chà, em sẽ uống cho ông ấy vì là ngày Giáng sinh. Một giáng sinh vui vẻ và một năm mới hạnh phúc, Ông Scrooge! - Nhưng ông sẽ không vui vẻ hay hạnh phúc gì cả đâu, tôi biết rõ.'
Bọn trẻ cũng nâng cốc uống chúc ông Scrooge, nhưng tên ông giống như một bóng đen trong phòng vậy, và trong vài phút họ im lặng. Sau đó, họ kể chuyện và hát những bài hát, cảm thấy hân hỉ lại. Gia đình Cratchits nghèo và họ trông khổ. Quần áo họ cũ sờn; giày họ có những lỗ thủng. Tiền lương của Bob Cratchit rất chật vật. Anh không bao giờ có đủ tiền và không bao giờ có nhiều thức ăn trong nhà. Nhưng gia đình đều hân hỉ vì hôm nay lễ Giáng sinh. Scrooge chăm chú quan sát họ, lắng nghe họ nói kỹ. Ông cũng đã rất thường nhìn lâu vào Tim Bé Tí trước khi hoạt cảnh gia đình tan biến.
wicked
salary
contented
It was dark now, and snow was falling. Scrooge and the Ghost walked along the streets and saw great fires in the houses, where families and friends were enjoying Christmas together. The Ghost was happy to see the celebrations. It laughed, and where it passed, people laughed too. And then Scrooge heard a loud, happy laugh. It was his nephew's. He saw him in a bright, warm room. When his nephew laughed, the other people in the room laughed with him.

'He said that Christmas was a humbug!' the nephew laughed. 'And he believed it too!'
'He's stupid and bad, Fred,' said his wife.
'Well, he's a strange man, and he isn't very happy.'
'But he's very rich, Fred.'
'Yes, my dear, but he doesn't do anything with his money. He doesn't help others, and he lives like a poor man.'
'Nobody likes him. I don't like him. He makes me angry.'
'I'm not angry with him. I feel sorry for him because he doesn't enjoy his life. He never laughs. He didn't want to eat with us today, but I'm going to ask him every year. I'll say, "How are you, Uncle Scrooge? Come and eat with us.'''

Then they played some music and sang. After that, there were games. When they played twenty questions, Scrooge forgot that they couldn't hear him and he shouted his answers. Then his nephew thought of something and everybody asked him questions.
'Is it an animal?'
'Yes.'
'Does it live in the city?'
'Yes.'
'Is it a horse?'
'No.'
It wasn't a dog, a cat or a pigeon. It made horrible noises, sometimes it talked, and nobody liked it.
'I know what it is!' shouted Fred's wife. 'It's your Uncle Scro-o-o-o-oge! ' She was right.
'A Merry Christmas and a Happy New Year to the old man!' said Fred. Scrooge wanted to say this to Fred, but the scene vanished and he and the Ghost travelled again. Scrooge noticed that the Spirit looked older. Its hair was grey now.
'Is your life so short?' he asked.
'Very short. It ends tonight at midnight. It's eleven forty-five. I haven't got much time. Look — look down here!'

The Spirit opened its coat and Scrooge saw two children on the ground, a boy and a girl. They were very thin. Their clothes were old and poor, and they were trembling with cold. They looked very hungry. Their eyes were sad. They looked older than children and they were ugly, like monsters.
Scrooge was shocked.
'Are they yours?' he asked.
'No. They are Man's. They belong to humanity.'
'Haven't they got a house or a family?'
'Aren't there a lot of prisons?' the Spirit replied. 'And aren't there any workhouses?'
'Oh, no — no! Those are my words!' Scrooge cried.
The church clock struck twelve. He looked around for the Ghost but it wasn't there. Then he remembered old Jacob Marley's words: 'The third Spirit will come at twelve midnight.'
Bây giờ trời đã tối, và tuyết đang rơi. Scrooge và hồn ma đi dọc các con phố thấy những ngọn lửa trong lò sưởi rực hồng trong các ngôi nhà, nơi gia đình và bạn bè đang tận hưởng lễ Giáng sinh cùng nhau. Hồn ma rất vui khi thấy các lễ lạc. Nó cười vui vẻ, và mọi người những nơi họ đi ngang cũng đều cười vui vẻ. Chợt Scrooge nghe một tiếng cười quen. Đó là cháu trai ông. Scrooge thấy anh ta trong một gian phòng sáng sủa, ấm áp. Khi cháu trai ông cười, những người khác trong phòng cũng cười theo.
'Cậu ấy bảo Giáng sinh là vớ vẩn!' người cháu trai cười. 'Ông cũng tin thật vậy!'
"Anh Fred ơi, cậu ấy thật ngốc nghếch và xấu tính," vợ anh nói.
'Ừ, cậu ấy khác người, và không hạnh phúc.'
"Nhưng cậu ấy rất giàu, anh Fred."
'Vâng, em yêu, nhưng cậu ấy không dùng tiền ấy làm gì hết: không giúp đỡ người khác, và cậu sống tệ như một người nghèo.'
'Không ai thích cậu ấy. Em không thích Cậu. Cậu làm em tức điên ấy chứ.'
'Anh không giận cậu, mà lấy làm tiếc cho cậu vì cậu không tận hưởng cuộc sống. Cậu Scrooge không bao giờ cười. Cậu không muốn đến ăn lễ với vợ chồng mình hôm nay, nhưng anh sẽ cứ mời cậu ấy hàng năm. Anh sẽ nói: "Khỏe không, cậu Scrooge? Hãy đến ăn với vợ chồng con.'
Sau đấy, cả bọn chơi một số bài nhạc và hát. Tiếp, họ chơi những trò chơi. Khi họ chơi trò hai mươi câu hỏi, Scrooge quên rằng đám cháu không thể nghe thấy ông và hét vang lên câu trả lời của ông. Sau đó, cháu trai của ông nghĩ về một cái gì đó và mọi người hỏi Fred những câu hỏi để tìm ra.
'Nó có phải là động vật không?'
'Phải.'
'Nó có sống trong thành phố không?'
'Có.'
'Có phải là một con ngựa không?'
'Không.'
Không phải con chó, con mèo hay con chim bồ câu. Nó tạo ra tiếng động khủng khiếp, đôi khi nó nói chuyện, và không ai thích nó.
'Tôi biết là gì rồi!' Vợ Fred hét lên. 'Đó là cậu Scro-o-o-o-oge của anh!' Cô ấy đã đáp đúng.
'Một giáng sinh vui vẻ và một năm mới hạnh phúc đến với cậu già nhà mình!' Fred nói. Scrooge muốn nói điều này lại với Fred, nhưng cảnh tượng đã biến mất. Ông và hồn ma lại đi chu du. Scrooge chợt nhận thấy Ông Ma già sọm đi. Tóc trổ ra màu xám. 'Cuộc sống ông ngắn lắm sao?' Scrooge hỏi.
'Rất ngắn. Nó sẽ kết thúc tối nay lúc nửa đêm. Bây giờ là mười một giờ bốn mươi lăm. Tôi không có nhiều thời gian nữa. Nhìn đây - nhìn xuống đây này! '
Hồn ma mở áo khoác nó ra, và Scrooge trông thấy có hai đứa trẻ trên mặt đất, một trai một gái. Chúng rất gầy còm. Mặc quần áo cũ và bộ dạng nghèo khổ; chúng run rẩy vì lạnh. Trông chúng đói quắt queo. Đôi mắt buồ thảmn. Chúng trông già hơn các trẻ con bình thường và chúng xấu xí, tựa hồ quái vật.Scrooge đã bị sốc.
'Chúng có phải thuộc về ông không?' Scrooge hỏi.
'Không. Chúng là sản phẩm của con người, thuộc về nhân loại. '
'Chúng không có nhà hay gia đình à?'
'Không phải có rất nhiều nhà tù sao?' ma trả lời. 'Và nhiều nhà tế bần, đúng không?'
'Ồ, không - không! Đó là những lời của tôi! ' Scrooge kêu lên.
Đồng hồ nhà thờ buông rền mười hai tiếng. Scrooge nhìn quanh tìm hồn ma nhưng nó không ở đó nữa. Rồi ông nhớ lại câu nói của Jacob Marley quá cố: 'Vị thần thứ ba sẽ đến vào lúc mười hai giờ đêm.'
ugly
humanity