Vì sao Sherlock
Holmes không thể chết?
Vào năm 1893, tác giả Arthur Conan
Doyle đã xô Sherlock Holmes rơi khỏi một vách đá. Đó là một vách đá giả tưởng
nằm ở Thụy Sỹ ở phía trên thác nước Reichenbach. Tuy nhiên Conan Doyle đã làm
việc xấu xa đó tại tư gia của ông ở London nơi ông đang viết lách.
“Với con tim trĩu
nặng tôi đã cầm bút để viết những câu chữ cuối cùng này mà qua đó tôi còn có
thể thuật lại tài năng phi thường của người bạn của tôi – Sherlock Holmes,”
bác sỹ John Watson, người dẫn chuyện, đã nói như thế trong câu chuyện của
Conan Doyle có tựa đề “Vụ án cuối cùng” vốn được đăng trên tạp chí Strand hồi
tháng 12 năm 1893.
Phản ứng dữ dội
Bản thân Conan
Doyle dường như ít xúc động hơn. “Đã khai tử Holmes,” ông viết trong nhật ký.
Sau đó ông đã nói về nhân vật nổi tiếng của ông như sau: “Tôi đã quá ngán về
Holmes đến nỗi cảm giác của của tôi đối với Holmes cũng như cảm giác đối với
patê gan ngỗng mà tôi đã ăn quá nhiều đến nỗi chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến
tôi muốn bệnh.”
Vào lúc kết liễu
Holmes, có lẽ Conan Doyle đã nghĩ rằng thế là đủ.
Nếu ông ấy quả thật
nghĩ như thế thì ông ấy đã không hiểu cảm xúc của người hâm mộ. Phản ứng của
công chúng trước cái chết của Holmes là chưa có tiền lệ đối với các tác phẩm
tiểu thuyết.
Hơn 20.000 độc giả
của Tạp chí Strand đã hủy đặt báo dài hạn do quá phẫn uất trước sự ra đi quá sớm
của Holmes. Tạp chí đã không thể nào trụ nổi. Các nhân viên tòa báo đã gọi cái
chết của Holmes và ‘sự kiện khủng khiếp’.
Người ta lưu truyền
rằng nam thanh niên trên khắp thành London đã đeo dải băng tang màu đen trên mũ
hay quanh cánh tay trong suốt tháng Holmes qua đời mặc dù việc này gần đây đã
bị đặt nghi vấn.
Những độc giả phẫn
nộ đã phản đối bằng cách viết thư gửi đến tòa soạn để mắng. “Ông là đồ súc vật!”
một lá thư gửi cho tác giả Conan Doyle viết. Những người Mỹ cho ra đời câu lạc
bộ “Hãy để Holmes sống”.
Conan Doyle vẫn
không hề suy suyển trước làn sóng phản đối. Ông gọi cái chết của Holmes là ‘cái
chết có thể hiểu được’.
Vào lúc đó, Conan
Doyle có đủ lý do để kinh ngạc trước làn sóng những lời chửi rủa cay độc.
Trước đó, người
hâm mộ chưa từng có phản ứng như thế. Thông thường độc giả chấp nhận những
gì xảy ra trong tác phẩm mà họ yêu thích.
Giờ đây đối với
Sherlock Holmes, họ đã bắt đầu đem suy nghĩ cá nhân của họ vào nền văn hóa đại
chúng. Họ muốn những tác phẩm mà họ yêu thích phải đáp ứng mong đợi cụ thể của
họ. Họ dường như thật sự muốn có mối quan hệ tương tác với tác phẩm họ hâm mộ.
Hâm mộ cho đến tận ngày nay
Những độc giả nồng
nhiệt của Sherlock Holmes đã giúp tạo ra tinh thần hiện đại của sự hâm mộ.
Điều thú vị là sự
say mê Sherlock Holmes vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay và khai sinh ra sự tưởng
tượng không có giới hạn chẳng hạn như loạt phim phá án Elementary của Mỹ hay
phim truyền hình Sherlock của BBC.
Holmes xuất hiện
lần đầu tiên vào năm 1887 trong tác phẩm truyện ngắn có tựa là “A Study in
Scarlet”. Nhân vật này đã được công chúng yêu thích ngay từ đầu đến mức chẳng
lâu sau đó Conan Doyle bắt đầu cảm thấy hối hận đã tạo ra Holmes vì những câu
chuyện phá án của Holmes đã hoàn toàn làm lu mờ những tác phẩm mà Conan Doyle
xem là tác phẩm nghiêm túc của ông chẳng hạn như tiểu thuyết lịch sử Micah
Clarke.
Độc giả đã xếp
hàng tại các sạp báo để tìm mua tạp chí Strand bất cứ lúc nào tạp chí có đăng
một câu chuyện mới về Sherlock Holmes. Nhờ vào Holmes mà Conan Doyle đã trở
thành ‘nổi tiếng như Nữ hoàng Victoria’ như một sử gia từng nhận xét.
Những người hâm mộ
Holmes thật sự là tầng lớp trung lưu mới nổi – chính là những người mà thị hiếu
của họ bị những nhà phê bình kiêu kỳ chế giễu trong hơn một thế kỷ sau đó. Họ
là những người không đủ tiền mua vé xem các buổi hòa nhạc, những người phải đợi
cho đến khi ấn bản rẻ tiền của các tiểu thuyết ăn khách ra đời.
Sử gia David Payne
gọi họ là ‘đa phần là tầng lấp trung lưu cấp thấp và cấp trung ở các thành thị
– những người không phải là trí thức, không được vào trường tư và làm việc miệt
mài’. Tạp chí Strand đã nhắm đến họ với những tác phẩm thuộc thể loại bí ẩn và
khoa học giả tưởng của những tiểu thuyết gia như HG Wells và Jules Verne.
Sự háo hức của độc
giả đối với Sherlock Holmes dường như không có điểm dừng. Tạp chí Strand có thể
đã trả Conan Doyle rất hào phóng để ông viết cho họ.
Tuy nhiên Conan
Doyle không có ý định dành phần còn lại của cuộc đời để sáng tác và viết những
câu chuyện về tội ác giả tưởng. Ông chỉ muốn kiếm một chút tiền để có thể hỗ
trợ nghệ thuật thật sự của ông – đó chính là những tiểu thuyết chất chứa đầy
những nội dung mà ông cho là những ý tưởng và phát ngôn chính trị quan trọng.
Holmes sống lại
Cho đến năm 1893,
khi Conan Doyle được 34 tuổi, ông đã có đủ. Ông muốn trở thành Ngài Walter
Scott. Do đó ông đã để cho vị giáo sư Moriarty độc ác xô Holmes xuống vách núi.
Tuy nhiên, phải mất
tám năm, cho đến năm 1901, trước sức ép của công chúng lớn đến nỗi Conan Doyle
phải viết một câu chuyện mới kể về Holmes trước khi qua đời: “The Hound of
the Baskervilles”.
Cho đến năm 1903,
trong truyện “The Adventure of the Empty House”, ông đã tiến thêm một bước nữa
khi để cho Holmes sống lại với lời giải thích rằng chỉ có Moriarty đã chết
trong cú ngã đó trong khi Holmes đã giả chết. Người hâm mộ đã thật sự vui mừng.
Kể từ đó những người
hâm mộ của Holmes đã càng trở nên thêm ám ảnh. Khác biệt duy nhất là giờ đây
chúng ta đã quen với sự ái mộ cuồng nhiệt.
Ngay cả khi đó, loạt
phim truyền hình Sherlock của BBC đã có lúc tạo ra tình cảm hâm mộ Holmes cuồng
nhiệt nhất.
Những khán giả hâm
mộ loạt phim này, do Benedict Cumberbatch thủ vai Holmes thời hiện đại, thường
xuyên ghé qua tiệm bánh mì kẹp ở London mà Holmes và bác sỹ Watson ưa thích –
tiệm Speedy’s Café. Họ tụ tập đông nghẹt khi mà đoàn phim đang quay ngoài hiện
trường đến nỗi có lúc khiến cho đoàn phim gặp trục trặc (gần một ngàn người
đã có mặt tại một điểm trên đường Baker vốn là Đường Gower trong đời thực).
Là một show truyền
hình, Sherlock đã duy trì mối quan hệ phức tạp với người hâm mộ. Đôi khi nhà
sản xuất đưa vào một cảnh để ‘nháy mắt với người hâm mộ’ – hay như trong tập
đầu tiên của series thứ ba là toàn bộ dựa trên giả thiết của người hâm mộ về
việc làm sao mà Sherlock giả chết – cũng là một cách chào mời đến với tập
phim “The Adventure of the Empty House”.
Tuy nhiên, Steven
Moffat, nhà sản xuất loạt phim truyền hình này, lại không quan tâm đến người hâm
mộ còn tài tử Cumberbatch lại xem rằng những giả thiết của người hâm mộ là
‘nhảm nhí’.
Nhân vật vượt thời gian
Đương nhiên, khả
năng của loạt phim Sherlock trong việc tạo dựng tình cảm mãnh liệt như thế nơi
người hâm mộ chỉ là chỉ dấu cho thấy họ yêu mến bộ phim này như thế nào.
Điều đặc biệt là
các fan của Sherlock Holmes đã quan tâm đến sự thể hiện về nhân vật thám tử
tiểu thuyết này trong hơn 120 năm qua nhiều lần chuyển thể khác nhau.
Mark Gatiss, nhà đồng
sản xuất của Sherlock cũng là người đóng vai Mycroft, anh trai của thám tử
Sherlock Holmes, khen ngợi Conan Doyle đã tạo ra những nhân vật vượt thời gian.
Gatiss cũng chỉ ra
rằng Holmes là một trong những nhân vật thám tử nguyên mẫu đầu tiên trong tiểu
thuyết – phần lớn những nhân vật phá án được tạo ra sau đó đều là bắt chước
hay phản ứng trực tiếp với nhân vật Sherlock Holmes: “Mọi thứ sau đó là người
ta đã rút ra điều gì đó từ Sherlock và bác sỹ Watson.
Đó là điều mà
Agatha Christie thể hiện rất rõ ràng và đã làm cho nhân vật Poirot lùn và
tròn để đối lập với hình dáng cao và mảnh khảnh. Poirot cần một Watson, do đó
Christie đã tạo ra Hastings. Ở tất cả mọi nơi mà bạn thấy, đó là công thức. Đó
là lý do vì sao tôi nghĩ nhân vật này trở nên bất tử.”
Nói cách khác, đẩy
cho Sherlock Holmes rơi xuống vách đá không hề giết chết Holmes. Holmes sẽ luôn
trở lại, trong kiếp này và kiếp sau. Người hâm mộ sẽ luôn nhìn vào điều đó.