Trước 1975, một dạo, các phim về đề tài du đãng trở nên ăn khách. Khi ấy, trong giới trẻ miền nam, nổi lên xu hướng ngưỡng mộ du đãng và đua đòi thể hiện tác phong... du đãng. Để đáp ứng nhu cầu đó, hàng loạt các tác phẩm văn học viết về thế giới ngầm của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật ra đời. Phim Điệu ru nước mắt 1971 là tựa-đề sản phẩm điện ảnh dựa theo tiểu-thuyết ăn khách bấy giờ của nhà văn Duyên Anh (tên thật Vũ Mộng Long), xuất bản năm 1965 thuộc thể loại "xã-hội đen-du đãng”. Điểm chung của những tên du đãng là hoạt động, sống ngoài vòng pháo luật, nói chuyện bằng nắm đấm, gậy gộc, dao rựa, luôn là mục tiêu vây bắt của cảnh sát, và không đội trời chung với cảnh sát.
Du đãng trong tiểu thuyết trước 1975 thường thuộc đủ hạng, đủ thành phần xã hội, từ hạng cùng đinh cho tới hạng công tử con nhà giàu suy đồi tha hóa. Các du đãng tổ chức thành băng nhóm, có ngạch trật hẵn hoi. Mỗi nhóm phân chia địa bàn hùng cứ của mình.
Thu
nhập của du đãng có được từ những hoạt động bảo kê vũ trường, khách sạn, buôn
lậu, hàng trắng hàng đen v.v…
Thỉnh
thoảng giữa các băng nhóm du đãng lại xảy ra xung đột đẫm máu do tranh giành
địa bàn, cũng có khi du đãng đàn em đảo chính du đãng đại ca để lên ngôi thống
soái.
Trong làng du đãng Sài Gòn trước 1975 nổi nhất có Đại Cathay xuất quỷ nhập thần, từng làm hai ông tướng Nguyễn Cao Kỳ và Nguyễn Ngọc Loan điên đầu. Đại Cathay là một trùm du đãng rất được đàn em ngưỡng mộ vì sự mưu lược, gan lì và “nghĩa khí”. Dựa trên một phần đời tư của Đại Cathay, Duyên Anh đã hư cấu thành nhân vật Trần Đại trong truyện.
Năm
1971, hãng Liên Ảnh thực hiện chuyển thể tiểu thuyết “Điệu ru nước mắt” của
Duyên Anh thành phim. Phim được Lê Hoàng Hoa đạo diễn và quy tụ nhiều diễn viên
nổi tiếng thời bấy giờ như: Hùng Cường, Thiên Trang, Trần Quang, Tâm Phan,
Phương Hồng Ngọc, Ngọc Phu, Ngọc Đức, Minh Long, Trần Hoàng Ngữ ... Võ sư Quỳnh
Kỳ làm cố vấn võ thuật.
Nhạc-phẩm viết riêng cho phim này do Vũ Lai và Anh Sơn sáng tác.
HOÀN
CẢNH SÁNG TÁC "ĐIỆU RU NƯỚC MẮT"
Thời Pháp thuộc, đã manh nha xuất hiện tầng lớp tội phạm sống ngoài vòng pháp luật, chuyện đi cướp giật, quấy phá ở nhiều địa phương. Chúng luôn là nỗi bất an, lo sợ canh cánh cho người dân sinh sống ở các vùng thiếu an ninh. Sài Gòn lúc đó còn đang trong giai đoạn non trẻ mới hình thành, nhưng đã hứa hẹn viễn cảnh trở thành đô thị tân kỳ, văn minh, có nền kinh tế - thương mại phát triển vào bậc nhất ở Đông Nam Á.
Nhờ
địa hình địa lợi như vậy, thành phố Sài Gòn không chỉ là đất lành cho những
người có ý chí làm ăn, tìm cơ hội thay đổi cuộc đời mà cũng là đất dung chứa
phát huy “sự nghiệp giang hồ” cho đủ mọi giới tội phạm quy tụ về đây “làm ăn”,
đụng độ nhau vì giành giật lãnh địa, thanh toán nhau do mâu thuẫn quyền lợi.
Nhiều
nhân vật du đãng có tiếng tăm lại còn được chính quyền thời bấy giờ trọng dụng,
như Bảy Viễn, Ba Cụt...
Tuy nhiên, thời “giang hồ xã hội đen” miền nam Việt Nam phát triển cực thịnh nhất, “hoàng kim” nhất là vào thời Pháp đã trao trả độc lập vào tay Việt Nam Cộng Hòa. Đến thời này, giang hồ đã quy hội thành những tổ chức tinh vi, có tôn ti trật tự thứ bậc trong hàng ngũ, đặc biệt hưng thịnh nhất vào giai đoạn từ những năm 60 đến trước tháng tư 1975. Bằng những trận thư hùng đẫm máu, thế giới giang hồ Sài Gòn đã định hình thế “tứ trụ” do 4 băng nhóm nổi tiếng thống lĩnh, biên niên sử gọi nhóm “tứ trụ” này bằng cái tên mỹ miều “Tứ đại thiên vương”, bắt chước theo tên một bộ phim của hãng Gia Hòa Hong Kong sản xuất, trong đó gồm bốn “đại ca” lừng lẫy là Vương Vũ, Trương Dịch, Trần Tinh, Kim Cang.
Tứ
thiên vương phiên bản “du đãng” Việt Nam gồm có Lê Đại (Đại Cathay) , Huỳnh
Tỳ,Ngô Văn Cái, Nguyễn Kế Thế. Bốn “đại vương" chia nhau cai quản thế
giới ngầm ở Sài Gòn suốt một thời gian dài. Trong đó, băng của Đại Cathay tuy
sinh sau đẻ muộn nhưng lại nổi đình nổi đám nhất, đến mức được truyền tụng
như huyền thoại. Chính được cảm hứng từ những câu chuyện “mã thượng, anh hùng”
của Đại Cathay được truyền kháo rùm beng mà nhà văn Duyên Anh đã hư cấu nên
nhân vật Trần Đại của tiểu thuyết “Điệu ru nước mắt”.
Tương
truyền, Đại Cathay nhân một dịp nọ trong vũ trường, ngứa mắt đã dám tung một
quả đấm như trời giáng vào bụng của Trung tá Nguyễn Cao Kỳ - sau này lên
trung tướng, rồi lên chủ tịch Ủy Ban Hành Pháp Quốc Gia, và phó tổng thống Việt
Nam Cộng Hòa. Đại Cathay cũng siêu quần trong việc lẫn thoát những lần vây bắt
của cảnh sát, khiến cho đến tướng Nguyễn Ngọc Loan, Tổng Giám đốc Tổng nha Cảnh
sát Quốc gia cũng phải đau đầu, đối phó vô cùng vất vả.
Đã
từng có những lúc cảnh sát/quân cảnh và giới giang hồ phải bắt tay nhau để
“chung sống”. Những chi tiết rất thú vị này, tất nhiên Duyên Anh không quên đưa
vào quyển tiểu thuyết của ông.
Đại
Cathay tuy xuất quỷ nhập thần, khôn ranh gan lì, nhưng do bản tính ngông nghênh
đã bị cảnh sát Việt Nam Cộng Hòa tiêu diệt trong một lần bố ráp vào sào huyệt
hắn. Riêng 3 “đại vương” còn lại vẫn tiếp tục hoạt động cho đến ngày miền Nam
sụp đổ.
THI VỊ HÓA DU ĐÃNG, HIỆN TƯỢNG GIỚI TRẺ KỲ THÚ TRƯỚC NĂM
1975
Chuyện tội phạm đi vào thế giới văn học không lạ. Ở Mỹ, nhà văn Mario Puzo đã đưa vào tác phẩm rất ăn khách “The Godfater” (Bố già) hình tượng ông trùm Don Vito Corleone, chính là dựa trên hình mẫu có thực ngoài đời của tên trùm mafia khét tiếng Don Vito Cascio Ferr. Tên “Bố già” này từ đảo Sicin (Ý) di cư qua Mỹ trong những năm đầu thế kỷ 20, và đã gây dựng nên tổ chức maphia đầu tiên phiên bản Mỹ. Tác phẩm sau đó được dựng thành phim cũng nổi tiếng không kém với các diễn viên thời danh Marlon Brando, Al Pacino...
Tại
Việt Nam, những năm đầu thế kỷ 20, nhà văn Nguyên Hồng cũng đã lấy một nguyên
mẫu tội phạm thực ngoài đời, ở đất Hải Phòng, cho vào tác phẩm “Bỉ vỏ”. Đây
là tác phẩm văn học đầu tiên ở nước ta viết về thế giới giang hồ.
Tuy
nhiên việc tội phạm sừng sỏ thông qua thế giới nghệ thuật đã gây ảnh hưởng mạnh
mẽ đến tầng lớp trẻ mới là hiện tượng có một không hai ở Sài Gòn trước năm
1975. Nhà văn Duyên Anh chính là người đã góp phần không nhỏ trong việc “thi vị
hóa” thế giới du đãng trước 1975 bằng những tác phẩm của ông. Hiện tượng đó là
cả băng đảng của trùm giang hồ Đại Cathay, luôn cả các tay em thân tín và
người tình của hắn đều trở thành những nhân vật “sử thi anh hùng” của xã hội
với đầy tình tiết lãng mạn. Do cảm khái việc làm này của nhà văn mà nghe đồn
Đại Cathay đã cung cấp thuốc phiện và khách sạn sang trọng yên tĩnh cho nhà
văn tha hồ say sưa viết lách suốt trong
quá trình hư cấu nội dung quyển truyện “Điệu ru nước mắt”.
Dù
vậy, khi sách ra đời, bán rất chạy, nhưng có vài tình tiết Đại Cathay không hài
lòng mấy (đặc biệt nhà văn đã cho Trần Đại chết không mấy oai và khá bôi bác,
chết vì "đu dây điện" và bị điện giật), nên lùng kiếm nhà văn “hỏi
tội”, Duyên Anh buộc phải trốn lên Đà Lạt ẩn náu một thời gian.
Đại
Cathay vốn dĩ là một kẻ không ăn học bao nhiêu, bù lại, hắn rất biết dùng
người. Trong đội ngũ quân sư của hắn gồm nhiều nhà trí thức, các nghệ sĩ tên
tuổi , khiến cho băng nhóm của hắn bớt vẻ cục súc, độc ác như các băng Huỳnh
Tỳ, Hoàng Cái Thế…trong số phải kể đến gã quân sư Hoàng có xuất thân là một
nhạc sĩ đàn ghi-ta (được Duyên Anh dựng lên thành nhân vật chính trong tiểu
thuyết “Vết thù trên lưng ngựa hoang” ra đời sau “Điệu ru nước mắt”.
Lệ
Hải, người tình của Đại Cathay (trong truyện là Tường Vy) là nhân vật xuất thân
nhà giàu, nhưng chọn thế giới du đãng làm lẽ sống. Cuộc tình ngắn ngủi giữa Đại
Cathay và Lệ Hải được giới giang hồ đồn đại đẹp như bài thơ tình lãng mạn.
Sau chia tay, Lệ Hải còn qua tay bao đấng mày râu khác, có kẻ là trí thức giang
hồ, có kẻ là anh hùng hảo hán và có cả …nhà thơ!
Ông
nhà thơ Văn Mạc Thảo mê mệt Lệ Hải, đã “sáng tác” bài thơ tựa đề “Ta gọi tên em
là yêu nữ - Là loài yêu mị gái hồ ly” đã được nhạc sĩ Ngọc Chánh phổ nhạc
cho giọng hát Elvis Phương trình bày.
Nữ
văn sĩ Lệ Hằng thấy Duyên Anh làm ăn xôm quá cũng không chịu thua. Bà tức tốc
lấy Lệ Hải làm nhân vật trung tâm cho quyển tiểu thuyết “Bản tăng gô cuối
cùng”, quả nhiên quần chúng đón nhận rất nồng nhiệt – sách được tái bản nhiều
lần trước năm 1975!
TẬP 3
TẬP 4
TẬP 5
TẬP 6
TẬP 7
TẬP 8
TẬP 9
TẬP 10
Social Plugin