Tôi tìm đến địa chỉ đặt xe và nhấn còi pin pin. Không thấy gì, tôi lại chờ tiếp một hồi và nhấn còi kêu khách một lần thứ hai. Dẫu sau, cuốc xe này cũng là cuốc cuối cùng trong ngày, tôi đã kiếm đủ cho ngày hôm nay, nên có được thêm khách nữa hay không, không cần thiết. Tôi đang nghĩ đến việc đánh xe về nghỉ, nhưng không hiểu do cái gì thôi thúc, tôi lại mở cửa xe bước xuống, thả bộ tới chiếc cửa nhà gọi ta xi và gõ.
“Taxi đến này, có đi hay không tôi về!”
“Đi chứ. Chú cảm phiền đợi cho tôi một phút thôi ', một giọng già yếu trả lời.
Từ bên ngoài, tôi nghe rõ tiếng động như có một món gì nặng được kéo trên sàn nhà.
Sau hồi lâu, cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ vóc dáng nhỏ bé ở độ tuổi 90 hiện ra trước mặt tôi. Bà mặc một chiếc váy có hoa văn in, đội chiếc mũ hình hộp với một tấm rèm mặt ghim trên đó, bà giống như bước ra từ một bộ phim những năm 1950 vậy.
Bên cạnh bà là một chiếc vali nhựa nhỏ. Căn hộ trông dường như không có ai sống trong đó qua nhiều năm. Tất cả đồ nội thất thảy đều được phủ bạt bao gói lại.
Trên tường không có lấy một đồng hồ, không có một vật dụng trang trí hoặc đồ dùng nào trên quầy tủ. Trong góc là một hộp các tông chứa đầy các bức ảnh và ly tách.
Chú mang giúp hộ vali bác ra xe? ' bà nói.
Tôi xách chiếc vali cho vào taxi, rồi quay lại dìu người phụ nữ lụm cụm. Bà tựa vào tay tôi và chúng tôi cùng bước chầm chậm ra ngoài đường.
Bà luôn miệng cảm ơn sự tốt bụng của tôi. 'Không có gì', tôi nói với bà .. 'Cháu chỉ cố gắng đối xử với hành khách  theo cách mà cháu ước muốn người khác cũng đối xử với mẹ tôi cháu như thế.'
'Ồ, cháu thật tốt, bà nói. Khi chúng tôi lên xe, bà đưa cho tôi một địa chỉ và kế đó hỏi ngay: 'Nhưng cháu có thể lái xe đi đường nào ngang qua trung tâm thành phố không?'
"Đi như thế sẽ dài đường ra bác ạ", tôi trả lời nhanh chóng.
"Bác không màng đâu", bà nói. 'Bác không phải vội gì. Bác đang trên đường đến một nhà dưỡng lão cháu ạ.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy đôi mắt bà trở nên long lanh.
'Bác lại không có gia đình nào nương tựa cháu à', bà nói tiếp với giọng nhỏ nhẹ. 'Bác sĩ nói bà không còn lâu lắm.' Tôi lặng lẽ với tay tới trước tắt ngay đồng hồ đếm cây số.
Bác muốn đi ngang những con đường nào? ' Tôi hỏi.
Thế là trong hai giờ tiếp theo, chúng tôi lái xe vòng qua một số con đường trong thành phố. Bà bác chỉ cho tôi xem tòa nhà nơi bà từng làm nhân viên vận hành thang máy ở đây.
Chúng tôi lái xe qua khu phố nơi bà và chồng đã từng sống khi họ mới cưới. Tới một chỗ khác, bà bảo tôi dừng xe trước một nhà kho đồ nội thất trước đây được dùng làm một khiêu vũ trường, mà thời con gái bà thường đến đây khiêu vũ.
Thỉnh thoảng bà yêu cầu tôi lái chậm lại trước một tòa nhà hoặc góc phố. Bà ngồi, nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài, không nói gì.
Khi những vệt sáng đầu tiên của ngày mới hửng rạng dần ở phía chân trời, bà đột nhiên nói, 'Bác thấy mệt rồi. Con cho xe đến địa chỉ đi'.
Chúng tôi lái xe trong im lặng đến địa chỉ bà đã cho tôi. Chúng tôi dừng trước một tòa nhà thấp, giống như một ngôi nhà nghỉ dưỡng nhỏ, phía trước có lối xe chạy vô qua một cổng.
Có hai nữ khán hộ bước ra xe taxi ngay khi chúng tôi đỗ lại. Họ lăng xăng và ân cần, dõi theo từng bước chân của bà. Họ đã phải chờ đợi bà lâu. Tôi mở cốp và đem chiếc vali nhỏ của bà xuống. Hai khán hộ cũng đã cho bà ngồi trên một xe lăn.
'Tiền xe hết bao nhiêu đó cháu?' Bà hỏi, thò tay vào ví.
"Bác không phải trả đâu bác ạ," tôi nói.
"Nhưng cháu còn phải kiếm sống", bà trả lời.
Cháu có những hành khách khác bà ạ, 'tôi trả lời.
Gần như không suy nghĩ, tôi cúi xuống và ôm lấy bà. Bà ôm chặt tôi.
"Cháu đã ban cho bà già này một chút niềm vui", bà nói. 'Cảm ơn cháu.'
Tôi siết chặt tay bà, rồi quay người bước ra ngoài vùng ánh sáng ban mai mờ ảo .. Đằng sau tôi, một cánh cửa đóng lại. Đó là âm thanh sự kết thúc của một cuộc đời.
Tôi đã không nhận thêm bất kỳ hành khách nào buổi sớm mai ấy. Tôi lái xe một cách không chủ định, chìm đắm trong suy nghĩ. Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ nghĩ lan man về câu chuyện vừa qua.
Điều gì sẽ xảy ra nếu người phụ nữ đó đã gọi phải một tài xế cộc tính, hoặc một người thiếu kiên nhẫn muốn chạy xong cuốc cho mau không thể chiều bà ấy? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đã khước từ cuốc xe bà gọi, hoặc sau khi đã bấm còi một lần, tôi tức tốc cho xe chạy đi không chờ nữa?
Khi ngẫm nhanh lại sự việc, tôi nghĩ rằng kỳ thật mình đã vừa làm được một điều vô cùng lớn lao để dâng tặng cuộc sống.
Chúng ta luôn có xu hướng cho rằng cuộc sống của chúng ta cần có những khoảnh khắc tuyệt vời. Nhưng những khoảnh khắc tuyệt vời này thường ít khi chúng ta nhận biết được - và chúng lại thường ẩn khuất trong những gì người khác có thể coi là nhỏ.
MỌI NGƯỜI CÓ THỂ KHÔNG NHỚ CHÍNH XÁC NHỮNG GÌ BẠN LÀM, HOẶC NHỮNG GÌ BẠN NÓI ~ NHƯNG ~ HỌ LUÔN NHỚ CHÍNH XÁC BẠN ĐÃLÀM CHO HỌ HẠNH PHÚC NHƯ THẾ NÀO.
- Joe Loftus, 2013 -