CHO ĐI LÀ HẠNH PHÚC DIỆU KỲ
Marianne Williamson

Hạnh phúc được gia cố  trong sự hiến tặng là phép lạ lấp
lánh trong cuộc sống của chị Jesse mà tôi đã nhìn thấy.

Chúng ta gia cố niềm vui sống khi có thể bất cứ lúc nào cũng dành được đôi tai chăm chú để nghe người khác một cách hào phóng, dành những lời động viên khích lệ ai đó cố tìm ra ý nghĩa một điều, hoặc quán xét cơ may những khả năng, mơ ước, hy vọng của họ, hoặc giải thoát tâm tư khỏi sự tự dằn vặtphán xét nội tâm, hoặc biết rằng họ có giá trị bản thân đáng trọng. Bất cứ khi nào chúng ta chia sẻ niềm vui của ai khác, chúng ta cũng chúc phúc cho cuộc sống qua hành động đó.
We strengthen life any time that we listen generously or encourage someone to find meaning, or wonder about possibility, or dream or hope or escape from self-judgment and inner criticism, or know that they matter.  Anytime we share someone's joy, we bless the life in them.
Jesse làm điều này một cách tự nhiên như hơi thở. Cuộc sống riêng của chị không hề dễ dàng; nhưng dẫu thế nào, chị là một con người luôn chan hòa, một người hạnh phúc sâu sắc. Dù bản thân đã trải qua hai giai đoạn ung thư ruột kết cùng nhiều thất bại chua chát trong nghề nghiệp, niềm vui trong cuộc sống của chị vẫn luôn lấn át mọi thứ khác. Bất cứ khi nào tôi ở cùng phòng với chị là tôi cứ mỉm cười luôn, những người khác cũng vậy. Chị luôn là một trong những người đầu tiên tổ chức sinh nhật, nhớ một ngày kỷ niệm cho ai đó, chúc mừng mọi người về thành công của họ, dù với những người chị không biết rõ mấy. Vì vậy, Jesse luôn là một trong những cái tên đầu tiên phải gọi điện thoại báo tin khi có chuyện tốt lành xảy ra với bạn hoặc với những người bạn yêu thương. Côhị sẽ hiện diện nơi ấy để lắng nghe toàn bộ câu chuyện với sự thích thú nồng nhiệt. Thường sau khi nói chuyện với chị, bạn cảm thấy dễ chịu hẵn lên khi nghĩ tới những gì đã xảy ra, bạn thấy may mắn hơn lần trước.
Một lần chúng tôi cùng ngồi trong phòng mạch bác sĩ đợi trả kết quả xét nghiệm hóa trị trong sáu tháng qua của chị, tôi đã hỏi chị về niềm vui của chị trong cuộc sống đến từ đâu. Cuộc sống riêng của chị đã rất khó khăn.
Jesse does this as naturally as she breathes.  Her own life has not been easy; nonetheless she is a celebrator, a deeply happy person.  Although she has had two episodes of colon cancer and many professional disappointments, her joy in life is tangible.  I smile whenever I am in the same room with her.  So does everyone else.  She is always one of the first to celebrate someone's birthday, to remember anniversaries, to congratulate people on their successes, whether she knows them well or not.  So Jesse is one of the first people to call when something good happens to you or to someone you love.  She is there to listen to the whole story with delight.  Often when you finish talking to her you feel even better about what has happened, luckier than before.
Once as we were sitting together in a doctor's office, awaiting the lab results of her six-month chemotherapy checkup, I had asked her about her joy in life.  Her own life had been so hard.  
Chị không cảm thấy ghen tị với những người khác, họ có những thứ mà chị không sao? Chị mỉm cười nhẹ nhàng và lắc đầu ngay với tôi. "Vậy bí mật của chị là gì?" Tôi cười hỏi chị. Đột nhiên chị nghiêm túc ra, trả lời rằng dường như niềm vui của chị không phải là thứ gì đó cá nhân. Khi tôi nhìn trân chị ấy, bối rối, chị giải thích rằng chị đã thấy ra nếu mỗi người biểu lộ niềm hạnh phúc thật lòng cho sự tốt đẹp mà người khác có, đối lại, mọi người sẽ rất hào phóng chia sẻ điều đó với bạn. "Khi có điều gì đó tốt đẹp xảy ra với người bên cạnh chị, chị ở đó để ăn mừng cùng họ. May mắn của họ khiến chị cảm thấy may mắn. Chị vui mừng với họ về điều đó như thể nó đang xảy ra với chị," chị nói với tôi. "Nó làm cho chị thực sự hạnh phúc." Rồi chị dừng lại có vẻ trầm ngâm. "Tất nhiên, sau đó niềm vui cũng thật sự đang xảy ra với chị," cô nói với một nụ cười.
Didn't she feel envious of others who had things she did not?  She had smiled at the thought and shaken her head.  "Then what is your secret?" I had asked her, laughing.  Suddenly serious, she had replied that it seemed to her that joy was not something personal.  When I looked at her, baffled, she explained she has found that if you are genuinely happy for them, people are very generous with their joy and share it with you openheartedly.  "When something good happens to the person next to me, I am there to celebrate it with them.  Their good luck makes me feel lucky.  I rejoice with them about it as fully as if it was happening to me," she told me.  "It makes me really happy."  She paused and looked thoughtful.  "Of course, then it is happening to me," she said with a grin.
Khi Jesse được chẩn đoán lần đầu, căn bệnh ung thư của chị đã lan ra ngoài ruột. Mặc dù vậy, bác sĩ phẫu thuật đã cắt bỏ hết mức có thể, nhưng vẫn không thể loại bỏ tất cả. "Chúng tôi cần giữ chị ấy được thoải mái nhất có thể," bác sĩ bảo tôi. Nhưng việc đó đã cách nay mười lăm năm rồi. Môi khi nghĩ tới chị Jesse tôi thường tự hỏi, “Khi bạn gia cố yêu thương cuộc sống xung quanh mình, có lẽ bạn cũng đang kiên cố hóa cuộc sống bên trong của bạn.
When Jesse was first diagnosed, her cancer had spread beyond her bowel.  Despite this, her surgeon had operated and removed as much of it as he possibly could, but he could not remove it all.  "We need to keep her comfortable for as long as we can," he told me.  But that was fifteen years ago.  It makes you wonder.  When you strengthen the life around you, perhaps you strengthen the life within you.