Trong thực tế, tính cách của Holmes nằm đâu đó giữa hai cực đoan này. Thế giới đời thường nhàm chán, vô vị hàng ngày có thể đã góp phần làm cho anh ta có vẻ xa xôi, lãnh đạm và thậm chí là nhẫn tâm. Đây là một tác dụng phụ không may của tâm trí luôn háo tìm sự phấn khích, ngóng mong những sự biến bất thường, thể loại mà chỉ có thể được giải quyết bằng loại tâm trí siêu lớp lang, chỉnh chu của anh ta.
Trong truyện “Hội đoàn tóc đỏ" (The Red-Headed League), Holmes đã nói
" Watson thân mến, tôi biết rằng bạn chia sẻ đam mê của tôi đối với tất cả
những điều khác thường và vượt xa các định ước và thói thường nhảm nhí của cuộc
sống hàng ngày." Chính cái lực khiển “vươt lên trên thế tục đời thường”
này của Sherlock Holmes đôi khi trở nên nguy hiểm cực kỳ và đôi khi đã đưa tâm
trạng Holmes đến đối diện trước những góc khuất u thẵm của bệnh trầm cảm.
Nhưng một điều không thể nghi ngờ là nhà thám tử vĩ đại đã tiến hành tất
cả công việc của mình một cách thật hết lòng, đánh đùa với tử thần sự an nguy
của chính bản thân mình trong việc theo đuổi mục tiêu số một trong đời anh là:
đánh bại những bộ óc tội phạm tồi tệ nhất trên trần gian. Chính công việc đó đã
làm cho cuộc sống của anh ta cạn kiệt, nhưng cũng có tác dụng làm thỏa một nhu
cầu sâu kín bên trong Holmes, là phải nếm trải những thách thức trí tuệ và tạo
tác ra những nội tiết tố hưng cảm chảy ào ào trong các mạch máu. Phần nào đó ta
có thể nói Holmes nghiện các loại chất nội tiết hưng cảm adrenalin mà cơ thể
tiết ra khi lao vào những cuộc phá án. Lấy trích đoạn ngắn này từ truyện “Bí
mật thung lũng Boscombe” (The Boscombe Valley Mystery, diễn biến vụ việc đã thu
cuốn hết trí lực Holmes một cách tinh tế từ những cảm trạng hồi hộp kỳ thú mà
cuộc săn đuổi đem lại cho anh:
Truyện mô tả Holmes có những thay đổi về sinh lý học đến mức những người
thường chỉ hiểu anh như nhà tư tưởng chỉnh chu và nhà logic học trên Phố Baker
sẽ không nhận ra anh ta. Khuôn mặt anh đỏ bừng và tối sầm, lông mày châu lại
thành hai đường kẻ đen cứng, trong khi đôi mắt bên dưới tỏa sáng quắc như mắt cú vọ. Khuôn mặt anh cúi gập xuống, vai cũng
gập hẵn xuống, môi mím thật chặt, và các mạch máu nổi hằn rõ trên chiếc cổ dài,
gân giốc. Hai lỗ mũi anh dường như thả giãn ra như mũi của một loài động vật mà
trời sinh ra cho cái năng khiếu đánh hơi truy đuổi con mồi. Tâm trí anh ta bấy
giờ hoàn toàn tập trung tuyệt đối vào vấn đề trước mặt rất linh mẫn đến nỗi khi
ấy, một câu hỏi hoặc câu nhận xét nào đều rơi khỏi tai anh ta, hoặc nhiều nhất
chỉ kích động một tiếng hừ cộc lốc khi anh trả lời.
Có rất nhiều giai đoạn tương phản những phút giây vui vẻ cao trào này.
Trong trường hợp không có sự phấn cảm kích thích, Holmes cho thấy những dấu
hiệu của chứng trầm cảm cổ điển và tiếp nguồn năng lượng cho cơ thể thèm khát
của mình bằng việc lạm dụng cocaine. "Tôi thỉnh thoảng có lúc thấy rệu rã
vô cùng," anh ta nói với Watson trong truyện “Một nghiên cứu màu đỏ” (A
Study in Scarlet, "và không thể mở miệng nói gì trong nhiều ngày. Bạn
không nên nghĩ rằng những khi ấy tôi hờn dỗi gì. Chỉ cần để tôi một mình, và
tôi sẽ sớm đúngcân bằng lại. '
Một mặt tối nữa trong tính cách của Holmes là lơ là các nhu cầu sinh lý bản
thân khi phải đối mặt với một câu hỏi hóc búa chưa được giải quyết. Trong những
sự vụ thế này, Watson có ghi chép lại rằng Holmes cứ đi và đi trong nhiều ngày,
thậm chí suốt cả một tuần, không nghỉ ngơi, xáo lật các dữ liệu trong trí, để
nó xa, rồi để nó lại gần, tiếp cận nó từ mọi góc độ cho đến tận khi anh có thể
hiểu được hoặc thuyết phục bản thân được rằng các dữ liệu của anh ta nắm là
không đủ. Nếu anh ta còn là fan của những biểu hiện loại này trong môi trường làm
việc văn phòng, hẵn anh ta đã có một trên bàn của mình tại 221B Baker Street một
tấm bảng nhỏ đề: "Bạn không cần phải điên khi làm việc ở đây. Nhưng điều
đó có ích! ’
Tất cả những gì để nói là sống như Holmes không phải là một lựa chọn dễ
dàng, và việc theo bước chân Holmes không phải là cuộc hành trình dành cho
những người yếu tim. Holmes
Say sưa tẩm mẩm công việc của anh bởi vì anh không có lựa chọn nào khác
- đó là điều khiếncho Holmes là Holmes. Không có những khắc họa này, chúng ta có
rất ít những dữ liệu để xác định về Holmes. Xin mượn lời Holmes nói bóng bẫy về
nghĩa vụ to lớn của mình trong truyện “Một nghiên cứu màu đỏ”: 'Có một chuỗi
các vụ giết người mới mẻ đang chạy len trong luồng mạch không màu của cuộc
sống, và nhiệm vụ của chúng ta là làm sáng tỏ nó, cô lập và phơi bày từng
milimet của nó.' , Watson hẵn sẽ nói về người bạn của mình rằng “giống như tất
cả các nghệ sĩ vĩ đại, anh sống vì lợi ích nghệ thuật của mình.”