Buông bỏ cái tôi, giữ tâm an

BUÔNG BỎ CÁI TÔI, GIỮ TÂM AN
Don Miguel Ruiz


Tâm an không vọng động,
Làm gì cũng thành công


Đừng cảm thụ bất cứ điều gì xảy ra xung quanh bạn theo cách cá nhân hóa. Ví dụ, nếu tôi thấy bạn đi trên đường và xấc láo nói, "Ê này, anh bạn thật là ngốc nghếch", mà chưa từng quen biết gì bạn, thì lời đó không mang tí gì nhắm về bạn cả; đó phải trỏ vào tôi và dành cho tôi. Nhưng nếu bạn cảm thụ nó một cách cá nhân hóa, có lẽ bạn tự nghi hoặc rằng “Chà mình thật là ngu ngốc, có người biết đấy!” Có thể bạn tự nghĩ, "Làm sao tay này biết? Hắn có khả năng ngoại cảm gì chăng, hay mọi người đều biết tỏng ráo cả mình ngu ngốc?"
The next three agreements are really born from the first agreement.  The second agreement is don't take anything personally.
Whatever happens around you, don't take it personally.  Using an earlier example, if I see you on the street and I say, "Hey, you are so stupid," without knowing you, it's not about you; it's about me.  If you take it personally, perhaps you believe you are stupid.  Maybe you think to yourself, "How does he know?  Is he clairvoyant, or can everybody see how stupid I am?"
Bạn cảm thụ một cách cá nhân hóa do xu hướng đồng thuận với bất cứ điều gì được nói. Ngay chính lúc bạn lơi chân này, chất độc sẽ ngấm vào da thịt bạn và bạn kẹt cứng vào một vỡ diễn huyễn hoặc. Điều gây cho bạn tình thế nhiễu loạn tâm tư này là thứ mang tên tầm quan trọng cá nhân. Tầm quan trọng cá nhân, hoặc cảm thụ mọi thứ như quy cả vào cho mình, là biểu hiện cực độ của tính ích kỷ vì ta giả định tất cả mọi thứ là về "tôi" cả. Suốt quá trình được đào tạo, chúng ta cũng học cách cá nhân hóa mọi thứ. Chúng ta nghĩ chúng ta gánh trách nhiệm cho tất cả mọi thứ. Tôi, tôi, tôi, luôn luôn là tôi!
Không có gì người khác làm là vì bạn. Đó là vì chính họ. Tất cả mọi người sống trong giấc mơ riêng, trong tâm trí chính họ; họ ở trong một thế giới hoàn toàn khác thế giới chúng ta đang sống. Khi chúng ta cảm thụ cách cá nhân hóa, chúng ta giả định họ biết những gì trong thế giới của ta và phát sinh phản ứng cố gắng áp đặt lại thế giới của chúng ta lên họ.
You take it personally because you agree with whatever was said.  As soon as you agree, the poison goes through you, and you are trapped in the dream of hell.  What causes you to be trapped is what we call personal importance.  Personal importance, or taking things personally, is the maximum expression of selfishness because we make the assumption that everything is about "me."  During the period of our education, or our domestication, we learn to take everything personally.  We think we are responsible for everything.  Me, me, me, always me!
Nothing other people do is because of you.  It is because of themselves.  All people live in their own dream, in their own mind; they are in a completely different world from the one we live in.
When we take something personally, we make the assumption that they know what is in our world, and we try to impose our world on their world.
Ngay cả trong một tình huống có vẻ rất riêng tư, ngay cả khi người khác xúc phạm trực tiếp bạn, cũng không liên quan gì đến bạn cả. Những gì họ nói, những gì họ làm và những ý kiến ​​họ đưa ra là tdựa trên những xác lập họ có trong tâm trí của họ. Quan điểm của họ xuất phát từ tất cả các môn họ tiếp thu trong quá trình đào tạo.
Nếu ai đó bình phẩm bạn, nói, "Bạn trông rất béo này", đừng cảm thụ. Sự thật người này đang đối phó với cảm xúc, các xác tín  và ý kiến ​​của chính họ. Người đó đang cố gắng tiêm chất độc vào thần hồn bạn; nếu bạn thụ nhận cách cá nhân hóa, bạn nuốt chất độc đó vào tâm tư, rồi tự đầu độc mình. Tâm tư cá nhân hóa này biến bạn thành con mồi dễ dàng cho loài kên kên độc, bọn pháp sư tà đạo. Họ có thể làm sốc bạn dễ dàng bằng một lời nham độc thâm ý, cho bạn ăn bất cứ thứ độc gì họ muốn, bởi nhạy thấm thu, bạn đã nuốt ngay quả mồi.
Bạn ăn tất cả rác rưởi tâm tình của họ, và bây giờ nó trở thành của bạn. Nhưng nếu bạn không thụ nhận theo cách cá nhân, bạn sẽ được an toàn giữa địa ngục. Miễn dịch với chất độc giữa địa ngục là món quà của thỏa thuận này.
Khi bạn thụ nhận mọi thứ cách cá nhân, bạn sẽ cảm thấy bị xúc phạm, phát sinh phản ứng bảo vệ niềm tin mình, tạo nên xung đột. Bạn làm to một chuyện bé vặt, do có nhu cầu thanh minh rằng mình đúng và mọi người đã sai. Bạn cố hết sức giải trình bạn đúng bằng cách đưa ý kiến ​​ mình ra. Trình tự này y hệt lúc đầu vậy, mọi điều bạn cảm nhận và làm chỉ là một kết cấu từ sân khấu vẽ vời của bạn, một phản ánh những xác lập riêng tư của bạn. Những gì bạn nói, hành vi bạn làm, ý kiến ​​bạn đưa ra là chỉ dựa trên các xác lập đó của bạn - chúng không liên quan gì đến tôi.
Even when a situation seems so personal, even if others insult you directly, it has nothing to do with you.  What they say, what they do, and the opinions they give are according to the agreements they have in their own minds.  Their point of view comes from all the programming they received during domestication.
If someone gives you an opinion and says, "Hey, you look so fat," don't take it personally, because the truth is that this person is dealing with his or her own feelings, beliefs, and opinions.  That person tried to send poison to you and if you take it personally, then you take that poison and it becomes yours.  Taking things personally makes you easy prey for these predators, the black magicians.  They can hook you easily with one little opinion and feed you whatever poison they want, and because you take it personally, you eat it up.
You eat all their emotional garbage, and now it becomes your garbage.  But if you do not take it personally, you are immune in the middle of hell.  Immunity to poison in the middle of hell is the gift of this agreement.
When you take things personally, then you feel offended, and your reaction is to defend your beliefs and create conflicts.  You make something big out of something so little, because you have the need to be right and make everybody else wrong.  You also try hard to be right by giving them your own opinions.  In the same way, whatever you feel and do is just a projection of your own personal dream, a reflection of your own agreements.  What you say, what you do and the opinions you have are according to the agreements you have made--and these opinions have nothing to do with me.
Những gì bạn nghĩ không quan trọng với tôi vì tôi không thụ nhận chúng theo cách cá nhân hóa. Tôi không chao gợn khi mọi người nói, "Miguel, bạn là người giỏi nhất" và tôi cũng không chệnh choạng một li khi họ nói, "Miguel, bạn là người tồi tệ nhất." Tôi biết rằng khi bạn hạnh phúc, bạn sẽ nói với tôi, "Miguel, bạn quả là một thiên thần!" Nhưng, khi bạn giận, bạn sẽ nói, "Ôi, Miguel, bạn là một con quỷ! Bạn thật kinh tởm. Con người bạn có thể nói lên những điều đó ư?" Dù lời thốt lên chất chứa hình ảnh nào, đều không ảnh hưởng gì đến tôi vì tôi biết tôi là ai. Tôi không có nhu cầu được sự chấp nhận. Tôi không cần thiết phải có ai đó nói bên tai, "Miguel, anh đang làm rất tốt!" hoặc "Sao anh dám làm như thế!"
Không, tôi không cảm thụ điều đó cách cá nhân. Bất cứ gì bạn nghĩ hay cảm nhận, tôi biết chỉ là vấn đề của bạn, không phải của tôi. Lời đó phản ảnh cách bạn nhìn thế giới, không có gì vào tôi, bạn đang đối phó với chính bạn chứ không với tôi. Những người khác sẽ có ý kiến ​​khác theo hệ thống niềm tin họ, vì vậy không có gì họ nghĩ về tôi thực là bản thể của tôi, chỉ là về họ.
Thậm chí có lúc bạn nói, "Miguel, những gì bạn nói đang làm tôi tổn thương." Thực sự không phải lời lẽ tôi làm bạn tổn thương; chỉ là bạn mang sẵn vết thương, và bằng lời nói, tôi đã chạm vào. Bạn đang tự làm tổn thương bạn, sao tôi nhận điều này vào mình?  Không phải do  không tin điều bạn nêu, mà vì tôi biết bạn nhìn thế giới bằng đôi mắt khác tôi. Bạn dựng toàn bộ cảnh sắc hay bộ phim trong trí mình; trong đó bạn là đạo diễn, nhà sản xuất, kiêm luôn diễn viên chính. Mọi người đều trong vai phụ cả. Đó là bộ phim của bạn.
It is not important to me what you think about me, and I don't take what you think personally.  I don't take it personally when people say, "Miguel, you are the best," and I also don't take it personally when they say, "Miguel, you are the worst."  I know that when you are happy you will tell me, "Miguel, you are such an angel!"  But, when you are mad at me you will say, "Oh, Miguel, you are such a devil!  You are so disgusting.  How can you say those things?"  Either way, it does not affect me because I know what I am.  I don't have the need to be accepted.  I don't have the need to have someone tell me, "Miguel, you are doing so good!" or "How dare you do that!"
No, I don't take it personally.  Whatever you think, whatever you feel, I know is your problem and not my problem.  It is the way you see the world.  It is nothing personal, because you are dealing with yourself, not with me.  Others are going to have their own opinion according to their belief system, so nothing they think about me is really about me, but it is about them.
You may even tell me, "Miguel, what you are saying is hurting me."  But it is not what I am saying that is hurting you; it is that you have wounds that I touch by what I have said.  You are hurting yourself.  There is no way that I can take this personally.  Not because I don't believe in you or don't trust you, but because I know that you see the world with different eyes, with your eyes.  You create an entire picture or movie in your mind, and in that picture you are the director, you are the producer, you are the main actor or actress.  Everyone else is a secondary actor or actress.  It is your movie.
Cách bạn xem bộ phim đó thuận theo những xác lập của bạn với cuộc sống. Quan điểm của bạn là thứ gì đó rất “mảnh trời riêng”. Đó không phải sự thật phổ cập của mọi người mà của chỉ bạn. Bấy giờ, nếu bạn nổi giận với tôi, tôi biết bạn chỉ đang tự đối phó với tâm tư mình. Tôi là cái cớ để bạn phát điên. Và bạn phát điên vì bạn sợ, vì bạn đang đối phó với nỗi sợ. Nếu bạn không sợ, bạn không có cách gì nổi giận với tôi được. Nếu bạn không sợ, bạn không có cách gì ghét tôi cho được. Nếu bạn không sợ, bạn không có cách gì sẽ ghen tị hay buồn bực cả.
Nếu bạn sống không sợ hãi, nếu bạn yêu thương, sẽ không có chỗ cho bất kỳ cảm xúc nào trong số chúng. Nếu bạn không cảm nhận chúng bất kỳ, bạn sẽ cảm thấy tâm an. Khi bạn cảm thấy tâm an, mọi thứ xung quanh bạn đều dịu lành. Khi mọi thứ xung quanh dịu lành, mọi sự đều khiến bạn hạnh phúc. Bạn thấy yêu tất cả vạn vật chung quanh, bởi vì bạn đang yêu chính mình. Bởi vì bạn thích phong thái mình sống, vì bạn hài lòng với bản thân, vì bạn hạnh phúc với cuộc sống này của mình, hài lòng với bộ phim bạn đang sản xuất, với những xác lập của bạn về cuộc sống. Bạn đang bình yên, đang hạnh phúc. Bạn sống trong cõi hạnh lạc nơi mọi thứ thật tuyệt vời, mọi thứ thật diễm tuyệt. Trong trạng thái hạnh phúc đó, bạn đang sống viên mãn từng khoảnh khắc của cuộc sống.
The way that you see that movie is according to the agreements you have made with life.  Your point of view is something personal to you.  It is no one's truth but yours.  Then, if you get mad at me, I know you are dealing with yourself.  I am the excuse for you to get mad.  And you get mad because you are afraid, because you are dealing with fear.  If you are not afraid, there is no way you will get mad at me.  If you are not afraid, there is no way you will hate me.  If you are not afraid, there is no way you will be jealous or sad.
If you live without fear, if you love, there is no place for any of these emotions.  If you don't feel any of those emotions, it is logical that you will feel good.  When you feel good, everything around you is good.  When everything around you is good, everything makes you happy.  You are loving everything that is around you, because you are loving yourself.  Because you like the way you are.  Because you are content with you.  Because you are happy with your life.  You are happy with the movie you are producing, happy with your agreements with life.  You are at peace, and you are happy.  You live in that state of bliss where everything is so wonderful, and everything is so beautiful.  In that state of bliss you are making love all the time with everything that you perceive.