Hạnh phúc là khi ban phát yêu thương




HẠNH PHÚC LÀ KHI 
BAN PHÁT YÊU THƯƠNG

Marianne Williamson 




Hồi tôi còn nhỏ, cứ mỗi chiều trước lễ Giáng sinh, bố và tôi đều rũ nhau đáp tàu điện ngầm đến phố chính Manhattan; hai cha con tìm mua quà cho mẹ, cô dì, bạn bè, giáo viên và những người có tầm quan trọng trong cuộc sống tôi. Đây là thời phút rất đặc biệt, thậm chí kỳ diệu. Mọi thứ chung quanh đều được chưng dọn để đón Giáng sinh. Các tủ trưng bày của các cửa hàng dọc Đại lộ thứ năm rất tráng lệ, một số tiệm còn bày nguyên cả một làng Giáng sinh hoặc ông già Noel bằng máy vẫy tay inh hoạt. Trời gần như lúc nào cũng lạnh, những con đường về đêm tấp nập người qua lại, ai trông cũng hớn hở tay xách những gói quà được bọc rất đẹp, những phụ nữ khoác áo lông thú và đàn ông mặc áo choàng có cổ viền nhung. Sau hơn năm mươi năm bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy niềm vui của mọi người tỏa rạng phố phường. Từ mọi ô cửa đang mở vọng ra tiếng nhạc Giáng sinh không ngừng. Trong trí nhớ của tôi, trời luôn có tuyết rơi nhẹ và trên áo khoác, trên tóc mọi người đều có những bông tuyết vương vương.
Chúng tôi luôn bắt đầu từ tòa nhà Rockefeller Plaza, nhìn không chớp mắt cây thông to lớn, rực rỡ đèn, rồi bình phẩm về cách trang trí năm nay có đẹp bằng năm ngoái hay không. Năm nào thấy cũng hay. Chúng tôi đứng xem những người trượt băng một lúc, kế đó lần bước xuôi dọc Đại lộ thứ năm, dừng lại ở mọi cửa hàng, nghĩ về những người thân yêu, không sót người nào, ngắm kỹ rất nhiều thứ cho đến khi tìm ra thứ đúng nhất cho mỗi người.
Every Christmas Eve when I was small my father and I would take the subway to downtown Manhattan and go shopping for presents for my mother, my aunt, my friends, my teacher, and other important persons in my life.  These were special, even magical times.  Everything was decorated for Christmas.  The windows of the stores up and down Fifth Avenue were magnificent, and some even had whole mechanical villages that moved or a mechanical Santa that waved.  It was almost always cold, and the nighttime streets were crowded with smiling people carrying beautifully wrapped packages, the women in furs and the men in overcoats with velvet collars.  Thinking back on it now after more than fifty years, it seems to me that I could see the joy in people shining in the streets.  Christmas music poured out of every open doorway.  In my memory, it is always lightly snowing, and everyone had snowflakes on their coats and in their hair.
We would start at Rockefeller Plaza and stare in awe at the enormous, beautifully decorated tree, debating whether this year's decorations were more beautiful than last.  They always were.  We would watch the skaters for a while.  And the we would move slowly down Fifth Avenue, stopping in every store, thinking of the people I loved, one at a time, looking at many, many things until I found just the right one for each of them.
Rôi thì có một lúc cha tôi đưa chiếc đồng hồ quả quyt bằng vàng của ông ấy cho tôi, dặn rằng khi nó réo vang, tôi sẽ đến và gặp lại ông ngay tại chỗ chúng tôi đang đứng, và kế đấy tôi còn một mình thơ thẩn vào hết hàng này đến hàng kia, còn bố  nhân lúc tôi không có bên, ông tự đi mua sắm theo mình.
Những tối ấy tôi luôn thức thật khuya, rất muộn hơn giờ đi ngủ thông thường, và thường gần nửa đêm chúng tôi mới về nhà, hai tay khệ nệ bưng một chồng gói, hộp, được bọc đặc biệt tại cửa hàng. Mẹ tôi luôn uống ca cao ngồi đợi ở nhà, bố con tôi bấy giờ đưa bà xem những chiếc hộp xinh xắn và kể về những thứ quà rất tuyệt mà hai cha con đã kiếm cho mọi người - nhưng dĩ nhiên, không nói gì về thứ món chúng tôi đã tìm cho bà.
Giáng sinh là cơ hội để ta nghĩ về từng người thân yêu, họ là ai và điều gì có thể làm họ vui mừng. Tôi nhớ cảm giác không thể diễn tả được khi tìm thấy từng món quà nhận ra chỉ là thích hợp nhất. Cũng thật vui  khi tự tay chọn giấy gói và ruy băng cột, rồi đứng xem nhân viên cửa hàng  bọc chúng khéo léo cho phù hợp đặc biệt với người ta muốn trao. Tôi thích tìm được những món quà ưng này, vì tôi cảm thấy mình thật may mắn khi tìm có được.
Nghĩ lại, tôi nhận ra mình chưa bao giờ thực sự chứng kiến nhiều lắm những khi các món quà được mở ra. Chúng thường được gửi đi hoặc để lại dưới cây Giáng sinh của người khác, nhưng điều này không quan trọng. Thời điểm quan trọng không phải khi mở ra, hay khi bày tỏ lời cảm ơn. Thứ quan trọng chính là phước lành có người để cho ta yêu thương.
At some point during the evening, my father would hand me his big gold pocket watch and tell me that when it chimed I was to come and meet him right where we were standing, and then I would go off alone in whatever store we were in to find his present.  While I was gone, my father would do a little shopping of his own.
I got to stay up late, far later than my usual bedtime, and it was often close to midnight when we got home, our arms filled with boxes, each of which had been specially wrapped at the store.  My mother always had cocoa waiting, and we would show her the beautiful boxes and tell her about the wonderful things we had found for everyone--but not, of course, what we had found for her.
It was a chance to think about each one of my beloved people, who they were and what might make them glad.  I remember the indescribable feeling of finding each present and the joy of recognizing it as just the very thing.  There was much pleasure in choosing the paper and ribbon and watching it wrapped in a way that was as special as the person it was for.  I loved finding these presents.  It made me feel very lucky.
In thinking back, I realize that I never actually saw many of these presents opened.  They would be mailed away or left under other people's Christmas trees.  Somehow this never mattered.  The important moment wasn't in the opening, or in the thanking.  The important thing was the blessing of having someone to love.