Tiếng chuông ngân vang của mùa Giáng Sinh chợt làm hồn ta háo hức
rộn ràng, nó đánh thức ở ta ký ức về những mùa Giáng Sinh rất cũ xưa, hồi
bé thơ… lúc lần đầu tò mò ngắm kỹ những gì bày trong chiếc hang đá nhỏ mà chủ
nhân nó đã kỳ công o bế, sơn phết, tạo tác, chăng đèn… hoàn thành một kỳ
tác để mời gọi mọi người đến ngắm. Trong sâu thẵm ký ức những mùa Giáng Sinh ấy là tỏa lan một cảm giác ấm áp,
bữa tụ họp gia đình trong không khí yêu thương…
Trong quyển “Ba hồn ma Giáng Sinh”, Fred, người cháu trai của ông Scrooge keo kiệt, đã thuyết minh nghĩa “cho đi” này của lễ Giáng Sinh rất tường tận như sau:
“Giáng sinh là thời gian để chậm nhịp lại, để cho tâm hồn chùng lắng trong cảm giác an lành, thư thả. Lúc nào cháu cũng xem Giáng sinh là khoảng thời gian hân hỉ tốt lành, không chỉ vì tên gọi và câu chuyện thiêng liêng liên quan đến lễ ấy. Giáng Sinh là lúc con người mở lòng ra vui vẻ, nhân từ, ân cần và bao dung; là dịp duy nhất trong suốt cả năm dài để đàn ông và phụ nữ mở rộng trái tim đóng kín của họ ra, đón nhận những kẻ thấp kém như là anh em mình chứ không phải một loài sinh vật xa lạ nào. Vì thế, thưa bác, dù Giáng sinh chưa bao giờ cho cháu một mẩu vàng bạc châu báu nào, cháu vẫn tin nó đã mang lại cho cháu những điều tốt lành và mãi mãi vẫn như thế. Vậy nên cháu vẫn nói, cầu Chúa ban phước lành cho Giáng sinh!"